Văn phòng Tổ Điều Tra Các Vụ Án Đặc Biệt, Cục Công An Tân Thị.
Vừa bước vào từ bên ngoài, Quách Chấn đi đến bên cạnh Bàng Quang, người đang ngồi chễm chệ trên ghế sô pha, cầm bát mì ăn liền mà ăn ngon lành. Anh ta tò mò hất cằm về phía ghế sô pha, hỏi: “Chuyện gì thế này? Dù chúng ta có hai ngày không mở lớp thì cũng đâu đến mức bị người ta truy đến tận ổ thế này?”
“Chuyện này nói ra thì dài lắm…” Thần sắc của Bàng Quang ngay lập tức trở nên đầy ẩn ý. Anh kéo Quách Chấn vào góc, thì thầm rì rầm một hồi, thỉnh thoảng còn húp hai hớp mì để dưỡng giọng.
Sau khi nghe tường tận đầu đuôi câu chuyện, hai mắt Quách Chấn không kìm được mà trợn trừng. Nhưng rất nhanh, biểu cảm trên mặt anh trở lại vẻ bình thản như thể đã quen với những chuyện kỳ quặc: “Lừa một huấn luyện viên thể lực đi tiếp xúc với người liên quan đến vụ án, đúng là chỉ có đội trưởng Lâm của chúng ta mới làm ra được chuyện ấy. Nhớ giữ kín với lãnh đạo, nếu không thì chưa bị kiểm điểm mười lần tám lượt, chú ấy còn lâu mới được yên thân!”
Có những việc hợp pháp nhưng lại không hợp quy tắc, mà trên toàn quốc, số cảnh sát dám can đảm hành động như Lâm Gia Phàm cũng chẳng có được mấy người.
Phải công nhận rằng thói quen là một thứ cực kỳ đáng sợ. Lúc mới vào Tổ Điều Tra Các Vụ Án Đặc Biệt, ngày nào nhóm họ cũng phập phồng lo sợ, nhìn đội trưởng Lâm điên cuồng nhảy disco trên lằn ranh giới hạn của lãnh đạo. Việc đầu tiên họ làm mỗi sáng sau khi thức dậy là cầu nguyện đừng bị đội trưởng kéo xuống nước.
Nhưng qua một thời gian, sống lâu trong guồng quay đầy kích thích đó, dần dà ai nấy đều trở nên bình tĩnh hơn nhiều.
Bởi họ biết, Lâm Gia Phàm luôn có chừng mực, và anh cũng chưa bao giờ phá vỡ ba nguyên tắc: không vi phạm pháp luật, không phản nhân tính, không trái với đạo đức nghề nghiệp.
Còn những quy tắc cứng nhắc mà anh thường phá bỏ, theo lời anh thì: “Chỉ khi phá cách một chút, người đặt ra luật lệ mới tìm thấy ý nghĩa tồn tại của mình.”
“Ê mà, nếu cục đã phê duyệt giờ làm của huấn luyện viên La cho lần công tác này, chẳng phải cũng có nghĩa là ngầm đồng ý với hành động tùy hứng của đội trưởng Lâm sao? Chi phí hoạt động lần này hẳn là được cục chi trả nhỉ?” Quách Chấn trấn tĩnh lại, nhíu mày hỏi.
Đáp lại anh là nụ cười ranh mãnh đầy vẻ hả hê của Bàng Quang: “Ngầm đồng ý thì ngầm đồng ý, nhưng mấy chuyện này chẳng bao giờ được đưa lên mặt bàn để bàn bạc cả. Thái độ trước giờ của cục vẫn thế, nhiều khi mắt nhắm mắt mở cho qua, nhưng tiền thì có cái nịt, muốn thêm người cũng không có luôn.”
“Vãi chưởng!” Quách Chấn đếm đếm ngón tay, tính toán một hồi: "Ba người các cậu tiêu xài trước sau gì cũng gần bốn nghìn, tháng này chắc đội trưởng Lâm chỉ có nước ăn đất thôi?"
“Nói đi cũng phải nói lại, chứ mà có mấy ai từ trước đến nay khiến đội trưởng Lâm phải chịu thiệt thòi, phải cắn răng chấp nhận như vậy đâu? Huấn luyện viên La quả thật có chút tài cán đấy.”
Với đánh giá này, Bàng Quang gật đầu đồng tình.
“Cứ coi như tiền nào của nấy đi! Nếu hôm nay huấn luyện viên La không chịu dốc hết sức lực thì chúng ta đâu thể nắm được nhược điểm của Vương Quế Phân đâu? Tối qua còn đau đầu suy nghĩ cách điều tra mối quan hệ giữa bà ta và hai vụ án mô phỏng gần đây, thế mà hôm nay đã có thể đàng hoàng đến nhà bà ta để thu thập chứng cứ rồi.”
Trong lúc nói chuyện, cả hai người đồng loạt quay đầu, ánh mắt đổ dồn về phía La Tịnh Dao, người đang ngồi trên ghế sô pha với vẻ bồn chồn đứng ngồi không yên.
Ánh nhìn thẳng thắn, không chút che giấu của họ khiến La Tịnh Dao dù muốn giả vờ không thấy cũng không được. Cô đành nhếch môi nở một nụ cười cứng ngắc, gượng gạo.
Ngay khi ba người bọn họ còn đang ngượng ngập, không biết phải làm sao để phá vỡ bầu không khí này thì cửa văn phòng bị đẩy mở từ bên ngoài.
Người bước vào là Lâm Gia Phàm và nữ đội viên duy nhất của tổ, cô gái gầy gò tên Phan Xướng. Trên người họ vẫn còn hơi nóng bức bối của tiết trời cuối thu.
Đi đến bàn làm việc, Lâm Gia Phàm tiện tay ném túi vật chứng căng phồng mà anh mang theo lên bàn, sau đó hất cằm về phía Quách Chấn đang đứng ở góc phòng: “Anh Quách, báo cáo phát hiện mới bên anh đi.”
“Rõ, đội trưởng Lâm.”
Quách Chấn vội vàng đáp lời, tiến đến bàn họp. Tài liệu đã được chuẩn bị sẵn, anh lật trang đầu tiên ra, hai bức ảnh lập tức xuất hiện trước mắt mọi người.
"Thông tin về nạn nhân vụ án đầu tiên đã được xác định cách đây hai ngày. Cô ấy tên là Trác Mỹ Lăng, 29 tuổi, chưa kết hôn, hộ khẩu không thuộc Tân Thị mà ở tỉnh Ký. Lúc còn sống, cô làm nhân viên văn phòng tại một công ty ngoại thương trong thành phố. Ba ngày trước, sau khi nhận thấy cô liên tục không đến làm việc, bộ phận nhân sự của công ty đã cố liên lạc nhưng không thành, cuối cùng quyết định báo cảnh sát."
"Trác Mỹ Lăng đến Tân Thị từ ba năm trước và sống tại ký túc xá do công ty cung cấp. Kết quả DNA đã khớp với mẫu tóc do đồng nghiệp của cô ấy cung cấp. Sau khi gia đình nạn nhân nhận được thông báo từ cảnh sát đã đến nhận thi thể nạn nhân vào ngày hôm qua."
Khi nói đến đây, khuôn mặt Quách Chấn lộ ra một chút cảm xúc khó chịu. Dù đã quen với cảnh sinh ly tử biệt, nhưng vụ án này vẫn quá tàn nhẫn đối với gia đình nạn nhân.
Pháp y chịu trách nhiệm vụ này đã cố gắng hết sức để phục hồi thi thể của nạn nhân sau khi khám nghiệm, nhưng trước những vết thương do hung thủ lột da, cắt rời, họ chỉ có thể bất lực, không có cách nào giải quyết.
Lấy lại bình tĩnh từ tiếng khóc thảm thiết của gia đình Trác Mỹ Lăng, Quách Chấn hít sâu một hơi, ra hiệu mọi người nhìn vào bức ảnh thứ hai.
"Nạn nhân của vụ án thứ hai tên là Củng Linh Linh, 27 tuổi, cũng chưa kết hôn, là người địa phương Tân Thị. Việc xác định danh tính của cô ấy nhanh chóng như vậy là nhờ vào việc DNA của cô đã có sẵn trong hệ thống. Trước khi tốt nghiệp trung học, Củng Linh Linh sống tại cô nhi viện Thái Dương Hồng ở khu Tùng Sơn. Sau khi thi đỗ đại học, cô chuyển ra ngoài sống. Hiện tại, cô không có thu nhập ổn định, chỉ dựa vào công việc bán thời gian làm nhân viên chăm sóc khách hàng tại nhà để duy trì cuộc sống hằng ngày."
"Do không có người thân, gần như cũng không có đồng nghiệp và bạn bè thân thiết, chúng tôi đã liên hệ với viện trưởng của cô nhi viện Thái Dương Hồng để nhờ phối hợp hoàn thành các thủ tục liên quan."
“Ừ.” Lâm Gia Phàm khẽ gật đầu, sắc mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh, không trộn lẫn bất kỳ cảm xúc riêng tư nào: “Ngoại trừ tuổi tác và giới tính, hai nạn nhân này không có nhiều điểm tương đồng về ngoại hình. Một người tóc dài uốn lọn màu vàng, một người tóc đen vừa chấm vai; một người mập mạp hơn, một người gầy hơn; thậm chí chiều cao của họ cũng chênh nhau sáu centimet.”
"Và còn một điểm nữa, cả hai nạn nhân đều thuộc nhóm nguy cơ thấp. So với hai năm trước, khi Hoàng Quốc Tuấn chỉ nhắm vào những người làm nghề mại dâm thuộc nhóm nguy cơ cao, thì kẻ bắt chước này dường như gan dạ hơn nhiều."
"Dựa trên những thông tin hiện có, quỹ đạo sinh hoạt hằng ngày của Trác Mỹ Lăng và Củng Linh Linh dường như không có điểm giao nhau nào. Vậy nên, liệu việc hung thủ chọn mục tiêu là hoàn toàn ngẫu nhiên?" Bàng Quang vừa xoa cằm vừa lắc đầu, cảm thán: "Nếu đúng là như vậy thì đúng là khó đối phó thật."
Hai năm trước, Hoàng Quốc Tuấn bắt đầu hành vi giết người hàng loạt khi gặp trắc trở trong công việc và bị phản bội trong tình cảm. Hai cú sốc lớn đã khiến gã quyết định cầm dao trả thù xã hội.
Tuy nhiên, cái gọi là “trả thù” của Hoàng Quốc Tuấn thực chất đã được lên kế hoạch cực kỳ tỉ mỉ. Ví dụ như gã chọn ra tay với những đối tượng làm các công việc nguy cơ cao, để việc ra vào nơi ở của nạn nhân trở nên thuận tiện và không gây chú ý.
Ví dụ khác, những phụ nữ bị gã chọn làm mục tiêu đều có các đặc điểm ngoại hình tương đồng, bởi những đặc điểm này khiến gã nhớ đến người bạn gái cũ đã phản bội mình.
Hoặc như việc sau khi nạn nhân tử vong, gã lột da và róc thịt họ, điều này tượng trưng cho sự hủy hoại vẻ ngoài xuất sắc của bạn gái cũ. Còn hành động cắt đứt ngón áp út và mang đi là một đặc điểm điển hình, ngầm cho thấy gã đang mơ tưởng rằng mình đã hoàn toàn cướp đi quyền kết hôn của cô ấy.
Chính bởi vì kẻ sát nhân hàng loạt cũng là con người, nên mỗi một sai lầm mà gã phạm phải đều có một lý do nào đó khi truy cứu đến tận cùng. Vì vậy, năm đó cảnh sát mới có thể sử dụng phương pháp điều tra hình sự bằng cách suy diễn ngược tâm lý tội phạm trong một khoảng thời gian hạn chế, từ đó thành công bắt được Hoàng Quốc Tuấn.
Thế nhưng, với vụ án mô phỏng lần này, tổng hợp tất cả bằng chứng cho thấy khả năng cao hung thủ chỉ đơn thuần bắt chước một cách máy móc.
Có lẽ thông tin về vụ án giết người hàng loạt 13-6 mà bên ngoài có thể tra cứu được rất hạn chế, phần lớn đều chỉ đề cập đến phương thức gây án. Chính điều này đã dẫn đến việc hai vụ án mô phỏng lần này không có động cơ bên trong mà chỉ để lại hậu quả bên ngoài.
Phải biết rằng, những vụ giết chóc thuần túy mới thực sự là cơn ác mộng đối với cảnh sát.
Quách Chấn đứng ở phía trước bàn họp, hài lòng quan sát vẻ mặt trầm tư của mọi người một lúc, sau đó ra hiệu lật sang trang tiếp theo trong tài liệu: “May mắn là đội giám định đã thực hiện kiểm tra lại các bằng chứng từ cả hai hiện trường vụ án một cách kỹ càng và phát hiện một chất liệu giống nhau giữa hai nơi cách nhau hàng ngàn dặm.”
"Magnesium carbonate*."
(*Magnesium carbonate - công thức hóa học là MgCO₃. Đây là muối của magie với axit cacbonic, tồn tại dưới dạng chất rắn màu trắng, không tan nhiều trong nước nhưng tan tốt trong axit.)
Lời vừa dứt, các thành viên Tổ Điều Tra Các Vụ Án Đặc Biệt lập tức bắt đầu suy nghĩ về những ứng dụng tiềm năng của chất này trong đời sống, hoặc nó thường xuất hiện ở những nơi nào. Nhưng khả năng quá nhiều khiến họ tạm thời chưa tìm được manh mối rõ ràng.
Đúng lúc này, La Tịnh Dao, người ngồi nghỉ trên ghế sofa như thể vô hình từ đầu đến giờ, bất chợt lên tiếng: “Ờm… có khả năng nào là bột magie không?”
Bột magie?
Ngay lập tức, toàn bộ ánh mắt trong văn phòng đều đồng loạt đổ dồn về phía cô.
“Là loại bột mà các vận động viên thường bôi lên tay trong những giải đấu thể thao để tránh trơn trượt ấy. Thành phần chính của nó chính là magnesium carbonate.” La Tịnh Dao giải thích cặn kẽ.
Khác với các thành viên tổ điều tra, những người có kiến thức chuyên môn sâu rộng và từng trải, cô chỉ là một người bình thường. Vì vậy, khi nhắc đến magnesium carbonate, trong đầu cô chỉ nghĩ ngay đến bột magie.
“Một số phòng gym chuyên nghiệp, các sân tập thể thao đặc thù, hoặc khoa thể dục ở các trường đại học… Những nơi đó đều có loại bột này.”
Không phải món gì quá hiếm lạ.
Những người đứng quanh bàn họp nhìn nhau, trong ánh mắt lộ rõ vẻ như vừa bừng tỉnh.
Đúng vậy, dù magie sulfat* được ứng dụng rộng rãi đến mấy thì sao chứ?
(*Magie sulfat (Magnesium sulfate, công thức hóa học MgSO₄) là một hợp chất vô cơ chứa các ion magie, lưu huỳnh và oxi. Hợp chất này thường tồn tại dưới dạng tinh thể màu trắng hoặc không màu, dễ hòa tan trong nước.)
Phần lớn thời gian, chất này chỉ được dùng làm chế phẩm hóa học để trộn lẫn với các chất khác, trong những trường hợp như vậy luôn có thể phát hiện ra một số thành phần khác. Còn bột magie, nghe thôi đã thấy đơn giản và tinh khiết hơn hẳn.
“Bàng Quang, dựa trên manh mối này, đào sâu hơn về những điểm trùng lặp trong sinh hoạt của hai nạn nhân. Tập trung vào những nơi như phòng gym.” Lâm Gia Phàm quay đầu dặn dò người thanh niên bên cạnh.
Bàng Quang không chần chừ đáp lời, dùng lực đẩy hai chân, di chuyển chiếc ghế xoay có bánh lăn về phía bàn làm việc của mình. Sau đó, anh mở chiếc laptop màu xám bạc lên và bắt đầu gõ bàn phím lạch cạch, nhanh chóng nhập cuộc.
Đến đây, phần báo cáo của Quách Chấn coi như tạm kết thúc.
Nhưng chưa kịp để anh và Phan Xướng thở phào nhẹ nhõm, Lâm Gia Phàm đã xoay người, đưa tay lấy túi vật chứng mà mình vừa ném sang một bên lúc nãy.
“Hiện tại, Vương Quế Phân đang ở trong phòng thẩm vấn trên tầng sáu. Đây là chồng phong bì lấy từ nhà bà ta. Đồng nghiệp ở tổ giám định đã xử lý sơ bộ nhưng không tìm được bất kỳ dấu vân tay hay mẫu ADN nào trên bề mặt.”
Nghe nói vật chứng đã được xử lý xong, Quách Chấn và Phan Xướng lần lượt lấy một phong bì ra khỏi túi.
“Gửi mẹ yêu dấu…” Quách Chấn rút lá thư ra từ trong phong bì, vừa định đọc to một cách cảm xúc thì ngay câu đầu tiên đã khiến anh ta phải khựng lại giữa chừng.
“Đây là thư Hoàng Quốc Tuấn viết cho Vương Quế Phân?!”
“Không đúng! Chẳng phải gã đã bị thi hành án tử hình từ lâu rồi sao?”
_________
Editor có lời muốn nói:
Lú: Đúng là chúng ta có thể tha hóa nhưng hóa sẽ không bao giờ tha cho chúng ta :)