Ngọc Lan bây giờ đã uống đến say mèm. Cô ta bắt đầu choáng váng, nhìn là biết sắp “sập nguồn” đến nơi rồi. Tề Đức Hạo chưa say nhưng sau khi uống, nỗi bất an trong anh đã vơi được một chút. Dù sao cũng phải đợi 1, 2 ngày cho mọi sự tức giận lắng xuống rồi mới đi tìm Chu Phi Phi hỏi rõ mọi chuyện được.
– Nãy giờ em có nghe chị nói không đó?
Ngọc Lan vật vờ trên bàn, giọng lúc trầm lúc bổng. Cô ta kéo lấy tay Tề Đức Hạo. Anh giật mình rút ra:
– Chị say rồi. Mình về thôi.
Tế Đức Hạo đứng dậy. Ngọc Lan ngước đôi mắt lên nhìn người con trai trước mặt, thốt ra vài câu:
Công nhận em đẹp trai thật… Vậy mà Chu Phi Phi không biết thương hoa tiếc ngọc gì hết… Mặt buồn rười rượi, bớt đẹp đi 1 xíu rồi, ha ha…Thôi đủ rồi. Đứng dậy đi, em gọi taxi cho chị về.Ngọc Lan không biết là cố tình hay vô ý, mà lại không để chữ nào của Tề Đức Hạo lọt vào tai. Cô ta cứ lải nhải với câu chuyện của chính mình:
– Em phải tỉnh táo một chút. Đâu phải tự nhiên mà con bé đó nghi ngờ em… Có khi là do nó chột dạ, làm gì có lỗi rồi nên mới có tật giật mình á chớ! Chứ ai đời người yêu bận bịu thôi mà làm ầm lên như thế! Đúng là con gái con nứa không ra thể thống gì!
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT