Sau buổi tập, Tề Đức Hạo trên đường trở về nhà với tâm trạng nửa vui nửa buồn. Lâu lâu anh lại ngó qua chiếc móc khóa ấy, nhìn vật nhớ người. Hóa ra tâm bệnh là như thế này, trong lòng nặng trĩu sự lo âu và nhung nhớ. Anh muốn quyết tâm cự tuyệt Chu Phi Phi, để đỡ rắc rối về sau nếu cô bé và Tuấn Kiệt thành một cặp. Nhưng tiếc là chưa được nổi 2 phút anh đã mềm lòng.
Để kiểm soát cảm xúc tốt hơn, Tề Đức Hạo đã đứng lại chỗ khuôn viên trước nhà. Anh ngắm nhìn những khóm hoa mà bác quản gia thường trồng, hít thở bầu không khí trong lành. Vậy mà khi anh đứng đó chưa được lâu, mây đen bỗng kéo đến làm ánh mặt trời lụi dần rồi biến mất, báo hiệu một cơn mưa sắp tới.
Tề Đức Hạo định đi vào nhà thì gặp dì Lệ vừa hay mở cửa bước ra. Bà ta nhìn thấy anh liền hỏi:
– Ơ… nay cậu đi chơi bóng rổ về sớm thế?
Anh không thèm trả lời mà chỉ thờ ơ nói:
– Dì tránh ra cho tôi vào nhà, sắp mưa rồi.
Người phụ nữ sực nhớ ra là Tề Đức Hạo ghét mưa. Bà ta không những không tránh đường mà còn khép hờ cánh cửa lại:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play