"Không phải, cậu ấy là em trai của con dâu tôi, đứa trẻ khá thân với cậu của mình, cháu tôi nằm viện cậu ấy đến giúp đỡ rất nhiều."
Ngô lão y lại liếc nhìn La Thường, chợt nhớ tới lời ông nội Tiểu Lượng nói lúc mới đến, ông ấy mím môi, rồi nhỏ giọng nói: "Người ta nói cháu giống cậu, Tiểu Lượng nhà ông cũng chẳng giống cậu nó."
"Đúng vậy, Tiểu Lượng giống a nó, còn anh trai Tiểu Lượng bị lạc thì giống mẹ, trông giống Tiểu Cát đến bảy tám phần. Thôi, đừng nói nữa, chuyện cũng qua rồi." Ông lão xua tay, rõ ràng không muốn nhắc lại chuyện này.
La Thường ngạc nhiên nhìn bà cụ đang đi ra cửa, thấy bà đang nói nhỏ với chàng trai họ Cát kia, cô chợt có một suy đoán, có lẽ cảnh sát đã liên lạc được với gia đình Tiểu Vũ ngay từ đầu.
Chỉ là người nhà bọn họ vẫn chưa nói chuyện này với ông nội của đứa bé, có lẽ là vẫn chưa dám chắc Tiểu Vũ chính là con cháu của bọn họ?
Cô thực sự rất muốn biết tiến triển của sự việc, nhưng tiếc là bây giờ cô không thể rời đi để tìm hiểu.
Lúc này, đơn thuốc đã được kê xong, Quách lão đưa đơn thuốc cho ông nội Tiểu Lượng: "Đơn thuốc này kê liều lượng hơi cao hơn bình thường một chút, còn có một phần là thuốc khoáng thạch, cứ uống thử một tuần. Nếu có gì không ổn, có thể liên hệ với chúng tôi để điều chỉnh."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT