La Thường sợ anh có gánh nặng, liền nói: “Cố gắng hết sức là được, em có thể tìm nhà ở nơi khác để mở phòng khám, chỉ ông cụ Hàn bà cụ Hàn không chịu được, người già đều thích nhớ lại những thứ của quá khứ, chắc chắn không muốn rời khỏi cái nhà đã sống nhiều năm.”
Hàn Trầm thầm thở dài, đại viện của nhà anh là một nơi yên tĩnh giữa chốn ồn ào, cho anh bao nhiêu tiền anh cũng không nỡ bán. Hơn nữa nơi này còn chứa đựng rất nhiều kỷ niệm từ nhỏ đến lớn của anh, thậm chí cả sau khi quen biết La Thường. Nếu bị phá bỏ, thì thực sự chỉ còn lại hồi ức.
Đêm càng về khuya, Hàn Trầm định cho La Thường nghỉ ngơi một chút, lúc này lại có người gõ cửa, Hàn Trầm liền đi mở cửa.
“Muộn thế này rồi, có chuyện gì?” Hàn Trầm chỉ mở hé cửa, vừa hỏi chuyện đồng thời quan sát kỹ người gõ cửa.
Người đến mặc đồng phục phục vụ, là một cô gái trẻ, nhìn chừng hai mươi mấy tuổi, mặt trái xoan, trên khuôn mặt xinh xắn lộ ra vẻ lo lắng và sốt ruột.
“Vị đồng chí này, phòng 321 có một nữ đồng chí và con của cô ấy đều đột nhiên bị bệnh, tôi nghe quản lý nói, bác sĩ La y thuật rất giỏi, ở phòng này, nên muốn nhờ cô ấy qua xem giúp.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play