Bây giờ nghe La Thường nói một câu, suy nghĩ trong lòng ông ấy cũng thay đổi.
La Thường nói đúng, người mất đi thì chẳng còn gì cả.
“Bác hiểu rồi, bác sẽ tìm cơ hội nói chuyện với vợ mình.” Ông Khâu nói.
La Thường gật đầu: “Nói chuyện tử tế, đừng nói với Tiểu An về bệnh tình của anh ấy.”
“Yên tâm, bác sẽ sắp xếp mọi chuyện.” Ông Khâu định cho con trai uống vài thang thuốc do La Thường kê trước, nếu có hiệu quả, chẳng hạn như chứng mất ngủ của Tiểu An có chuyển biến tốt, ông ấy mới dễ dàng nói chuyện với vợ.
Bởi vì ông ấy hiểu rõ, nếu chưa có hiệu quả, mà ông ấy trực tiếp chuyển lời của La Thường cho vợ mình là cô giáo Điền, thì cô giáo Điền sẽ không tin, thậm chí còn cho rằng La Thường đang phóng đại.
“Số tiền này không nhiều, cháu cầm lấy trước đi.” Ông Khâu đưa tay vào túi, rút ra một xấp tiền, lấy ra năm tờ mười đồng, định đưa cho La Thường.
Ông ấy cũng không chắc nên đưa cho La Thường bao nhiêu tiền, nghĩ đến hiện tại lương tháng của người bình thường chỉ khoảng bốn mươi năm mươi, năm mươi sáu mươi, nên ông ấy đưa cho La Thường năm mươi đồng.
“Lần này chỉ vậy thôi.” La Thường cười lấy ra hai mươi đồng, đẩy phần còn lại trở lại, bảo ông Khâu cầm về.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT