Lúc này Trương Phúc Tường cảm thấy mình đang ở trong nhà, nồi oan từ trên trời rơi xuống. Nếu đối phương chỉ nói riêng với mình, anh ta cũng không đến nỗi tức giận như vậy. Bởi vì bản thân anh ta cũng biết mình còn trẻ, kinh nghiệm lâm sàng chưa đủ, đôi khi đơn thuốc kê ra không có tác dụng.
Nhưng anh ta cảm thấy, ai cũng cần có quá trình trưởng thành, thời gian rảnh anh ta cũng cố gắng, có thời gian là nghiên cứu lại các bài thuốc của người xưa và thầy của mình. Nhưng dù đã làm đến mức đó, lúc này anh ta lại bị người ta khiển trách trước mặt mọi người, trong lòng thật sự khó chịu.
Anh ta vừa xấu hổ vừa tức giận, há miệng ra, một lúc sau mới nói: “Bác sĩ nào nói vậy? Giờ bà chưa dùng thuốc của bọn họ, làm sao có thể chắc chắn là bọn họ nói đúng? Người ta nói gì bà cũng nghe à?”
“Lúc tôi kê thuốc cho bà tôi có nói, nếu thấy hiệu quả không tốt thì có thể tìm bác sĩ khác, tôi đâu có ép bà đến khám bệnh chứ?”
Đây là lần đầu tiên anh ta gặp phải chuyện như vậy, nhất thời hơi lắp bắp, tâm trạng cũng rất tệ.
Những người xung quanh nghe thấy không ổn, một bác sĩ vội vàng đến khuyên người phụ nữ: “Đồng chí, có gì thì nói tử tế, chuyện chữa bệnh chúng tôi không dám nói chắc chắn là chữa khỏi được, nhưng chúng tôi sẽ cố gắng hết sức.”
“Nếu bà thấy điều trị ở đây không hiệu quả, thì bà đến bệnh viện khác cũng được. Nhưng xin bà đừng có khi chưa có bằng chứng, lại đổ tội cho bác sĩ Trương, như vậy có hơi thiếu công bằng đúng không?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT