Viện trưởng Thạch không am hiểu Đông y, nhưng ông nghe La Thường nói chuyện, lại còn hiểu được một phần, thậm chí có thể mở rộng những nguyên tắc điều trị này sang điều trị các bệnh khác. Ông không khỏi nghĩ, nếu ông trẻ tuổi hơn, được học y với La Thường, có lẽ ông cũng có thể hiểu rõ Đông y.
La Thường nói xong, những bác sĩ khác cũng bày tỏ ý kiến của mình, những người này đều là những lão y giàu kinh nghiệm, mỗi người đều có kinh nghiệm độc đáo của riêng mình, vì vậy sau hai tiếng, phương thuốc cho các loại chứng trạng và giai đoạn phát triển có thể xảy ra đã được đưa ra.
Khoảng mười một giờ, Viện trưởng Thạch chủ động đề nghị: “Phương thuốc đã có, khoa hô hấp có khá nhiều bệnh nhân. Tôi sẽ bảo bọn họ chọn ra hơn mười trường hợp, trong đó có hai trường hợp tình trạng giống với bệnh nhân nhỏ tuổi ở Bệnh viện Trường Vinh, đều là sốt cao không hạ. Bây giờ đã có phương án, chúng ta đi xem bệnh nhân ở khoa hô hấp đi.”
Mọi người cũng có ý này, vì vậy một đoàn người rời khỏi phòng họp, đi thẳng đến khoa hô hấp.
Lúc La Thường rời khỏi Bệnh viện số 4, đã là ba giờ chiều.
Cô nâng tấm rèm cửa bằng vải của sảnh bệnh viện lên, gió lạnh kèm theo những hạt tuyết nhỏ bay vào mặt cô.
Một y tá vừa khom người đi vào, trên tay cô ấy còn cầm một chiếc ô, nhìn thấy La Thường định ra ngoài, liền đưa chiếc ô trên tay cho cô: “Bác sĩ La, hôm nay mưa tuyết, đường đi không tốt. Cô cẩn thận một chút, đi chậm một chút, chiếc ô này cô cầm đi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play