Tiểu Tạ cũng giật mình, nói: "Bác sĩ La, không nên ăn bừa đồ trên núi."
Cậu ta vừa đưa tay ra, La Thường đã nhăn mặt nhổ phần thịt quả vừa cắn ra, còn nói với Tiểu Tạ và Hàn Trầm: "Cái này, trông thì khá đẹp, nhưng ăn vào thì kém xa, vừa chua vừa chát, vị phức tạp, cũng không nói rõ được là vị gì, chưa từng thấy bao giờ."
Sau khi nếm thử, La Thường đã có thể xác nhận cơ bản, nó có lẽ chính là loại quả đỏ được ghi chép trong sách của Giang lão tiên sinh.
Hàn Trầm đứng bên cạnh, anh dừng động tác trên tay, nói: "Quả này không có tên, ở nơi khác rất hiếm thấy, trên núi này lại có, chỉ là thời gian chín chỉ vài ngày, nếu không hái kịp thời, rất nhanh sẽ rụng xuống đất và thối. Hồi nhỏ anh từng thấy, nếm thử một quả, rất khó ăn, thứ khó ăn như vậy không ai ăn, nên anh chưa nghe ai nói nó có độc."
La Thường nghĩ chỉ ăn một miếng hoặc thậm chí ăn vài quả đều không sao cả, dù sao đây cũng không phải thứ có độc tính nhanh và mạnh, cũng không có sức mạnh "thấy máu là chết". Cần phải ăn đến một lượng nhất định, tích tụ trong cơ thể mới có khả năng bị ngộ độc. Vì vậy Hàn Trầm và người dân địa phương cũng không rõ lắm, điều này không có gì lạ.
Còn về Giang lão tiên sinh, ông ấy khác, góc nhìn của ông khi quan sát thực vật không phải là ngon hay không ngon, trông như thế nào, mà là nó có tác dụng chữa bệnh hay không, có độc hay không, tính vị quy kinh* của nó là gì? Chính vì mục đích khác nhau, Giang lão tiên sinh mới nếm thử cả loại quả dại vô danh này.
*một trong những phương pháp phân loại dược liệu Đông y
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT