Hàn Trầm không khách khí đá anh ta một cái, "Mới đến đã nằm dài ra rồi, không phải cậu tự nói là cậu bắt cá giỏi nhất sao? Nằm dài ra mà bắt được cá à?"
Khương Duyệt ngồi cạnh La Thường trên tấm thảm mỏng, cười híp mắt nói: "Anh Viễn còn giỏi hơn Khương Tử Nha nữa, ít nhất Khương Tử Nha cũng phải ngồi ở bờ, tay cầm cần câu mới câu được cá. Anh Viễn không cần cần câu, cũng không cần tốn sức đi ra sông, chỉ cần nằm dài ra là có thể câu được cá."
Cô bé miệng lưỡi sắc bén, nói như vậy xem như trả thù cho việc Phương Viễn vừa nãy chế nhạo cô ấy còn nhỏ tuổi, không biết gì cả. La Thường cũng nói: "Bây giờ không phải rất thịnh hành loại dị năng lấy đồ từ xa sao? Anh Viễn của chúng ta chắc chắn là muốn biểu diễn cho chúng ta xem tuyệt kỹ này. Nào, mọi người vỗ tay, hoan nghênh hoan nghênh!"
Cô vừa nói xong, hai anh em Khương Xán cũng vỗ tay theo, Giang Thiếu Hoa thì không động đậy, nhưng có thể nhìn ra, trong mắt cậu tràn đầy sự vui vẻ.
Khương Xán vừa lấy đồ ăn ra, vừa cười, có thể tận mắt chứng kiến Phương Viễn bị chọc cho trợn trắng mắt, cũng là một trải nghiệm hiếm có.
Hàn Trầm lần đầu tiên đi dã ngoại với con gái, đã sớm chuẩn bị tâm lý. Loại chuyện này, anh không thể mong chờ La Thường chủ động, cho nên anh nghĩ phải nắm bắt cơ hội này, lát nữa cá nướng xong, mọi người cùng ăn, anh sẽ ngồi cạnh La Thường.
Anh lên kế hoạch rất tốt, vì quá căng thẳng, lòng bàn tay hơi ướt. Nhưng kế hoạch chỉ là kế hoạch, bởi vì nó thường gặp phải sự kiện bất ngờ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play