Đối với chuyện đến đúng lúc cứu được nàng, Tào Huyễn cực kỳ đắc ý. Hay nói đúng hơn là cho tới bây giờ chưa từng đắc ý đến thế.
"Ngươi không có cứu ta." Trần Bảo Âm lãnh đạm nói, giải thích chuyện vừa rồi. Hoắc Khê Ninh không thích giải thích với người khác, nàng không có thói quen này.
Đắc ý hụt! Tào Huyễn có chút xấu hổ, lại có chút mất tự tin khó chịu, trừng mắt nàng nói: "Dù nói thế nào ta cũng có lòng tốt!" Nói xong lời này, không khỏi đỏ mặt, hắng giọng một cái: "Nếu không phải ta, hắn đã bắt được ngươi! Ta giúp ngươi đúng không?"
Chuyện này thật vớ vẩn, Trần Bảo Âm vốn đã nóng nảy, kiềm chế nói: " Ngươi rốt cục là có chuyện gì?"
Hắn có chuyện gì? Cũng không có chuyện gì. Chỉ là nghe nói nàng bị đuổi về nông thôn...
Dù sao bọn họ cũng từ nhỏ lớn lên cùng nhau, Tào Huyễn là một nam tử trọng tình trọng nghĩa, cho nên nếu nàng van cầu hắn, hắn không thể không giúp nàng.
"Ngươi qua đây." Hắn liếc nhìn Hoắc Khê Ninh, không định nói trước mặt người này mà nháy mắt ra ý với nàng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT