Khương Nặc nghe xong, cảm thấy rất thú vị: “Anh nói căn cứ Lô Trì đều là người tốt sao?”
“Đúng vậy.” Vương Khải trả lời chắc chắn: “Kỷ luật của bọn họ vô cùng nghiêm ngặt, không cho phép bất kỳ thủ đoạn gian dối nào. Dù sao tôi cũng đã đi qua đó mấy lần, những người mà tôi từng tiếp xúc đều rất tốt. Chỉ có điều bọn họ chỉ là một căn cứ cỡ nhỏ, nhiệm vụ lao động rất nặng, cũng không thể phân công được cho quá nhiều người, chỉ có thể nuôi sống được bản thân chứ không nuôi sống được cho người nhà. Nếu không thì chúng tôi đi đến đó cũng không tệ, mọi người tập trung lại một chỗ cũng có thể chăm sóc lẫn nhau.”
Khương Nặc suy nghĩ một chút rồi nói với anh ta: “Vật tư sinh tồn thì anh cũng có thể đổi với chúng tôi, chỗ của chúng tôi còn gần hơn nữa. Chờ khi nào thời tiết ấm lên, cứ 2 tháng thì đến một lần, đến lúc đó chúng tôi đổi giống nấm nguyên khuẩn với các anh, các anh cũng không cần phải bỏ gần cầu xa.”
Vương Khải nghe vậy rất vui mừng.
Anh ta có ấn tượng rất tốt với căn cứ Lư Trì, nhưng đường đi quá xa, trước kia ngày ngắn đêm dài, đi đường rất khó khăn, nhưng bóng tối cũng là một dạng vật che phủ cho bọn họ.
Nhưng khi thời kỳ này đi qua, trên đường sẽ trở nên càng thêm không an toàn, một mình anh ta xảy ra chuyện không sao, lỡ như bị người để mắt tới, mang đến phiền phức cho người dân thị trấn liền xong.
Hiện tại thị trấn Ngô Hưng không còn lại bao nhiêu người, phụ nữ trẻ em chiếm đa số, không chịu nổi bất cứ giày vò nào.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play