"Được rồi, nghe nói trong trường học có trợ cấp, ba mẹ không cần lo lắng cho con, cũng không cần tiết kiệm lương thực cho con, đợi lần sau con nghỉ về sẽ mang đồ ngon cho ba mẹ." Vương Viễn Sinh không hề mất kiên nhẫn, cũng lo lắng cha mẹ sẽ vì cậu mà tiếc tiền ăn mặc, tự khổ mình.
"Mẹ đã già, không cần ăn ngon, con lo cho bản thân là được, ba con cũng không cần."
Trương Xuân Lan tuy rằng từ chối, nhưng khuôn mặt sương gió bão kinh phong của bà bắt đầu dần dần hiện ra một nụ cười. Nếp nhăn dường như cũng giãn ra vào giờ phút này, khóe mắt đuôi lông mày đều mang theo ý cười, nỗi buồn ly biệt dường như cũng tan đi một phần.
Cùng với sự ra đi của Vương Viễn Sinh, lần này danh sách tuyển sinh Đại học Công Nông Binh đã được khép lại. Cuộc sống vẫn tiếp tục, không có người thay thế, vẫn phải làm việc mỗi ngày.
Chỉ có điều, từ ngày hôm đó Lữ Giang như biến thành một con người khác. Trước đây hắn ta vốn đã là một người ít nói, giờ đây lại càng trầm mặc hơn, thậm chí không thể nói chuyện với vợ.
Vào ngày Vương Viễn Sinh rời đi, một sự việc không lớn không nhỏ cũng xảy ra ở Đại đội Hồng Tinh.
La Xuyên thừa dịp không ai chú ý liền mang theo dao chẻ củi và giỏ lên núi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play