Giọng điệu mềm mại, thậm chí còn mang theo ý cười.
Nhưng Giang Đình Chi lại cảm thấy sau gáy lạnh toát, hoảng hốt thốt lên: “Không thể nào, xấu như vậy, sao tôi có thể khen cô đẹp được.”
“...” Đường Lân cố gắng vùng vẫy: “Nếu không thích thì tại sao anh lại thuê em?”
“Thầy Tần nói giúp cô, tôi thương hại cô thôi.” Giang Đình Chi vuốt vuốt chuỗi hạt trên cổ tay, nói thêm một câu: “Tôi tin Phật.”
Cứu độ chúng sinh, còn cô, chỉ là một hạt cát trong biển người.
Niềm tin duy trì trong nhiều năm trong nháy mắt liền sụp đổ, Đường Lân không muốn tin, lảo đảo: “Không thể nào, anh thích em, em có thể cảm nhận được, nhất định là Vân Chỉ ép anh nói như vậy! Khả năng của em cũng có thể thấy rõ, giải nhất cuộc thi dành cho người mới, anh, em đã mang cúp đến rồi, bây giờ em đi lấy ngay.”
“Nhanh đi lấy đi, dù sao cũng không phải của cô.” Vân Chỉ thấy quản gia Trần dẫn theo phóng viên Triệu đi vào từ cổng lớn, cười tủm tỉm nói.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT