Nếu thành kiến đã sâu sắc như vậy, tại sao bây giờ lại đứng trước mặt cô?
Ánh mắt nhìn cô chằm chằm.
“Vân Chỉ?” Diệp Thu Thủy lại gọi cô, giọng nói nghe có vẻ dịu dàng nhưng không mang theo chút ấm áp nào.
Vân Chỉ ngẩng khuôn mặt nhỏ lên đáp lại, trong lòng không còn mong đợi gì nữa.
Mong đợi điều gì chứ?
Mỗi tối khi ôm ảnh Diệp Thu Thủy đi ngủ, Vân Chỉ đã mơ thấy cảnh hai người gặp nhau rất nhiều lần, Diệp Thu Thủy khóc nức nở ôm chầm lấy cô, liên tục xin lỗi cô vì để cô chịu ấm ức, còn cô chỉ cần ngoan ngoãn dựa vào lòng mẹ là được.
Chắc hẳn vòng tay của mẹ rất ấm áp?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT