Trần Thọ cười nhạt.
Ánh mắt lạnh lẽo của hắn ta dừng lại trên khuôn mặt tái nhợt của Thẩm Giám."Thẩm đại nhân, nếu ngươi thông minh được bằng nửa mẫu thân ngươi, sao phải chịu khổ đến thế này?"
Hắn ta khẽ hừ một tiếng, rồi hỏi thẳng: "Ta chỉ muốn biết, ngày đó ai là kẻ giúp các ngươi giải cứu lũ trẻ? Kẻ đó là ai?"
Mạnh thị khóc đến run rẩy. Nhưng khi nghe câu hỏi của Trần Thọ, cả người bà ấy như bị bóp chặt cổ, không phát ra được tiếng nào.
"Ta... ta thật không biết! Hắn... hắn chưa từng lộ diện. Chúng ta chỉ biết đó là một nam nhân, dáng người cao lớn, rất giống với bức họa truy nã tên Yêu Đạo kia."
Nước mắt Mạnh thị không ngừng tuôn rơi, thấm ướt cả mu bàn tay. Bà ấy cắn chặt răng, không dám ngẩng đầu lên, sợ bản thân sẽ để lộ ra sơ hở nào đó.
Từ nhỏ, bà ấy luôn dạy A Giám phải tri ân báo đáp, làm người không được phụ lòng mình. Thẩm Giám từ trước đến nay vẫn sống đúng như những gì bà dạy. Bà sao có thể trước mặt nhi tử làm ra chuyện vong ân bội nghĩa, khiến hắn phải chịu đựng sự dày vò trong lương tâm được?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play