Xe dần rời khỏi cô nhi viện Thần Hi, Tần Nguyệt qua cửa sổ nhìn lại, trong bóng tối và rừng cây che khuất, ngay cả ánh đèn cuối cùng cũng biến mất khỏi tầm mắt.
“Đừng buồn.”
Lục Lê ngồi bên cạnh cô, nhẹ giọng nói: “Nếu cô thật sự không nỡ, có thể ở lại một đêm.”
Tần Nguyệt lắc đầu.
“Không được, tôi có lý do phải rời đi.”
Nghe vậy, Lục Lê cau mày, ánh mắt thêm phần thương cảm.
“Cô không muốn họ buồn?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play