“Sau khi trại trẻ bị cưỡng chế giải tỏa, tôi được một tổ chức từ thiện giúp đỡ và đưa đến thành phố B để điều trị. Năm năm sau, tôi khỏi bệnh một cách thần kỳ, không cần dùng thuốc nữa nên từ từ giảm cân và không còn bị rụng tóc nữa, cả người thay đổi hoàn toàn.”
Bùi Diệc Chanh hỏi: “Vậy chị chọn làm thư ký cho tổng giám đốc Chân cũng là để trả thù?”
“Tất nhiên rồi. Nếu không có bà viện trưởng, có lẽ tôi đã chết từ lâu. Bà ấy bị tổng giám đốc Chân hại chết, tôi phải trả thù cho bà ấy dù có phải trả giá bằng mạng sống của mình.”
Bùi Ảnh cúi đầu, từ tốn nói, “Năm 22 tuổi, sau khi tốt nghiệp đại học, tôi vào làm cho tổng giám đốc Chân. Sau khi công viên giải trí ‘Chân Vui Vẻ’ khai trương, tổng giám đốc Chân thường xuyên đến đây kiểm tra. Tôi nhận ra giám đốc Tề và quản lý Cố trong những lần đó, nhưng trực giác mách bảo tôi rằng hai người sẽ cản trở kế hoạch trả thù của tôi, nên tôi đã không nhận họ.”
“Hôm nay là ngày giỗ của bà viện trưởng, thật quá phù hợp để báo thù cho bà ấy. Tôi đã quan sát và phát hiện tổng giám đốc Chân luôn đi theo một lộ trình cố định mỗi lần đến công viên và chỉ ngồi ở hàng ghế ngoài cùng đầu tiên của tàu lượn siêu tốc. Vì vậy, hôm nay tôi đã sửa đổi thiết bị an toàn của ghế đó, nhưng không ngờ lần này ông ta lại không ngồi ở chỗ đó!”
“Dù sao thì trời cũng có mắt, cuối cùng ông ta vẫn chết.”
Hạ Cẩn cau mày, “Thiết bị an toàn là do cô làm sao?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT