Sau bữa ăn, Dư Mặc Uyển cảm thán, “Giá mà Diệc Chanh cũng ở nhà thì tốt quá. Con bé nhất quyết muốn làm diễn viên! Ngày ngày lăn lộn ngoài trời, cả năm tôi cũng chẳng gặp nó mấy lần.”
Bùi Ảnh đồng cảm với bà ấy, đừng nói là Dư Mặc Uyển, ngay cả cô cũng ít được gặp Bùi Diệc Chanh.
“Mẹ, Diệc Chanh nói rồi, chờ khi nào em ấy giành được một giải Ảnh Hậu thì sẽ không cố sức đóng phim nữa. Sau này mỗi năm chỉ nhận một bộ phim, để chọn kịch bản tốt mà tranh giải.”
“Thôi được, vậy mẹ chỉ còn cách chờ con bé mau chóng đoạt giải.”
Cố Cảnh Hành chỉ dùng bữa tại nhà họ Bùi, sau khi trò chuyện vài câu thì bị Bùi Ảnh kiếm cớ kéo đi, trước khi rời đi, Dư Mặc Uyển và Bùi Thịnh còn đưa cho Cố Cảnh Hành một đống quà đáp lễ.
Hai người nắm tay nhau trở lại xe.
Bùi Ảnh: “Em cứ nghĩ mẹ sẽ giống như ba làm khó anh, không ngờ mẹ lại khá thích anh.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT