"Đúng vậy, lúc máu từ mắt của người bảo vệ chảy ra, nó thực sự nhỏ vài giọt lên bức tranh. Lúc đó, tôi nghĩ bức tranh chắc chắn đã hỏng rồi."
Vạn Xuân Huy hít sâu một hơi, trên mặt lộ rõ vẻ khó tin.
"Nhưng khi tôi từ bệnh viện trở về vào sáng sớm hôm sau, tôi đã lấy hết can đảm dẫn theo vài người quay lại kho, nhặt bức tranh lên và nhìn thật nhanh."
"Kết quả là, bức tranh sạch sẽ không một vết máu nào."
"Không có? Chẳng lẽ bức tranh đã hút máu?" Lục Phi nhíu mày, cảm thấy chuyện này không hề đơn giản.
"Tôi cũng không biết chuyện gì đã xảy ra. Lúc đó mọi thứ đều hỗn loạn, cũng có thể tôi đã nhìn nhầm. Tôi lập tức cất bức tranh vào nơi riêng biệt, lệnh cho người canh giữ bên ngoài và không cho ai lại gần, rồi đến báo cáo với ông chủ."
Hàng lông mày của Vạn Xuân Huy nhíu chặt lại, trông như một nút thắt lớn.
"Chuyện lớn như vậy, tôi không dám giấu diếm."
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT