Người này thân hình cao lớn, thân mang áo bào đen, khuôn mặt ẩn trong bóng tối.

Dù cho giữa ban ngày, cũng làm cho người khác khó mà thấy rõ khuôn mặt, mang theo một cỗ khí tức âm trầm bất thiện.

Hổ Tử thấy người này liền sắc mặt đại biến, nắm chặt tay phòng thủ.

Bởi vì trên vai người này có một con quỷ quạ mắt xanh.

Con quỷ quạ này khác với những con mà họ từng thấy ở chỗ Trường Sơn, nó có kích thước lớn hơn, móng vuốt màu đỏ như máu và điều đáng lo ngại nhất là ánh mắt của nó.

Đó không còn là ánh mắt hoang dại, ngu dốt của loài vật mà đầy rẫy ánh mắt nham hiểm của con người.

Lục Phi đè Hổ Tử lại, bình tĩnh nói: “Xin chào, xin hỏi có gì cần?”

“Nghe nói Tà Hào tái xuất giang hồ.” Đối phương lên tiếng, giọng nói khàn khàn của một ông già, đôi mắt ưng ẩn trong áo choàng đen nhìn Lục Phi sắc bén.

Lục Phi toàn thân nổi da gà, giống như con mồi đang bị dã thú nhắm tới.

Kẻ đến không có ý tốt!

Lục Phi vẫn duy trì bình tĩnh, khách khí nói: “Không sai, tôi là đương nhiệm chưởng quỹ Tà Hào, xin hỏi lão nhân gia là cầm vật hay là mua vật?”

Lão giả mặc hắc bào chỉ nhìn Lục Phi một chút, liền nhàn nhạt thu hồi ánh mắt, tựa hồ không để Lục Phi vào mắt.

“ Lão già Lục Thanh Huyền kia không có ở đây à?”

Lục Phi nhíu nhíu mày, nói “Ông nội của tôi ra ngoài có việc, lão nhân gia có gì cần, nói với tôi đều giống nhau.”

“A? Lão ta đi đâu, sẽ không phải là đi chết chứ?” Giọng điệu của lão giả mặc hắc bào mang chút vẻ chế giễu.

“Có lão nhân gia quan tâm, ông của tôi nhất định sống lâu trăm tuổi!” Lục Phi sắc mặt lạnh xuống, "Nếu lão tiên sinh không đến để giao dịch hay mua bán, xin mời rời đi, cửa hiệu Tà không hoan nghênh những người không liên quan!"

"Chàng trai trẻ, sao không kiên nhẫn vậy?" Lão giả mặc hắc bào cười lạnh một tiếng, "Vội vàng cái gì, ai nói tôi không phải đến để làm ăn?"

"Ồ? Lão tiên sinh muốn gì?" Lục Phi nhìn ông ta.

Lão giả áo choàng đen nhìn chằm chằm Lục Phi: "Âm Trầm Mộc!"

Hổ Tử trong lòng giật thót.

Quả nhiên, lão già này đến vì gỗ âm trầm. Hắn và Trương Sơn đều nuôi quỷ quạ, chắc chắn là đồng bọn!

Nhưng Lục Phi lại cười, nói: "Tôi có thể bán cho ông, chỉ cần ông đưa ra giá cả hợp lý."

"Giá cả?" Lão giả mặc hắc bào hừ lạnh, "Khối Âm Trầm mộc này vốn là của ta, chỉ là bị cậu nhặt được rẻ, giờ còn dám nói giá cả với ta?"

"ở cửa hiệu Tà Chúng tôi mở cửa làm ăn, không bàn giá thì còn gì để nói? Âm Trầm mộc này tôi lấy từ tay người khác, có chứng từ hợp pháp. Nếu lão tiên sinh không thật sự muốn mua, thì đừng lãng phí thời gian ở đây." Lục Phi cười nhạt, nói.

Lão giả mặc hắc bào suy nghĩ một lát, nói: “xem như nể mặt mũi ông của cậu, ta có thể cho cậu 1 vạn, miễn cho truyền ra ngoài nói ta khi dễ hậu bối Tà Hào.”

1 vạn?

Đuổi ăn mày à.

Hổ Tử nhíu mày.

Đồ vật Cửa hiệu Tà, sao có thể bán rẻ như vậy?

"Lão tiên sinh, chắc hẳn ngài đã thiếu sót một chữ rồi?" Lục Phi đưa một ngón tay lên, nói: "Nếu muốn Âm Trầm Mộc, phải một triệu, không thỏa thuận giá!"

“!!!”

Lời này vừa nói ra, không chỉ lão giả mặc hắc bào bỗng nhiên dừng lại.

“Tiểu tử, cậu đang cùng lão hủ đùa giỡn hay sao?” Giọng của lão giả có chứa lửa giận kìm nén.

Tiểu tử này cũng dám ra cái giá này.

Có khoảnh khắc ông ta thậm chí hoài nghi mình nghe lầm.

"Đương nhiên là không đùa, nếu ngài có một triệu, tôi sẽ bán Âm Trầm mộc ngay lập tức. Nếu không, xin mời rời đi." Lục Phi ra hiệu tiễn khách.

"Tiểu tử, là Lục Thanh Huyền dạy cậu làm ăn như vậy sao? Cửa hiệu Tà các cậu định đóng cửa à?!" Ánh mắt của lão giả mặc hắc bào đột ngột lạnh lẽo, một luồng khí tức âm u và nguy hiểm bùng lên từ người lão.

Con quỷ quạ trên vai lão cũng đồng thời nhìn chằm chằm vào Lục Phi một cách đầy thù địch.

Nhiệt độ trong cửa hàng lập tức giảm xuống vài phần.

Hổ Tử cảm thấy sống lưng lạnh toát.

"Lão tiên sinh sao lại nói vậy, cửa hiệu Tà luôn có giá rõ ràng, không lẽ ngài không thể đưa đủ chút tiền này?" Lục Phi cười khẽ.

Cơ bắp trên cánh tay Hổ Tử căng lên, nắm chặt tay, gào lên với lão giả áo choàng đen: "Nghe thấy chưa? Giá rõ ràng, không đủ tiền thì cút sớm, đừng để mất mặt ở đây!"

Lão giả mặc hắc bào nhìn chằm chằm vào hai người, ánh mắt như muốn nuốt chửng họ.

Áp lực âm u bao trùm khắp cửa hàng nhỏ, không khí trở nên ngột ngạt.

Lục Phi không hề thay đổi sắc mặt, đối diện với đôi mắt lạnh lẽo sắc bén của lão mà không hề sợ hãi, Hổ Tử thì chuẩn bị sẵn sàng cho cuộc chiến bất cứ lúc nào.

"Thằng nhóc Lục gia, tôi nhớ mặt cậu rồi!"

Cuối cùng, lão giả mặc hắc bào không ra tay, như thể đang kiêng kỵ điều gì đó, chỉ để lại một câu ác ý, rồi lạnh lùng vung tay áo bỏ đi.

Con quỷ quạ kêu lên hai tiếng hung dữ về phía Lục Phi, rồi bay vào trong áo choàng của lão.

Lão giả bước đi kỳ quái, chỉ trong mấy bước đã biến mất khỏi con phố bên ngoài.

Khi không còn nhìn thấy người nữa, Lục Phi mới thở phào, ngồi xuống ghế, lau mồ hôi trong lòng bàn tay.

Đối đầu với người nuôi quỷ, quả thật áp lực không nhỏ.

"1 vạn mà cũng muốn mua đồ của cửa hiệu Tà, lão già này chắc chắn là cố tình gây sự!" Hổ Tử lúc này mới thả lỏng cơ bắp.

“Cho dù có 10 triệu, tôi cũng sẽ không bán cho lão. Lão căn bản cũng không phải là thực tình đến mua Âm Trầm Mộc, huống chi còn đối với ông của tôi nói năng lỗ mãng!”

Nếu lão già đó thái độ tốt hơn một chút, chỉ là muốn lợi dụng để mua Âm Trầm Mộc, thì Lục Phi còn sẽ khách khí vài câu. Nhưng lão ta lại dám nói những lời không tôn trọng với ông nội mình, Lục Phi tuyệt đối sẽ không để cho lão mặt mũi.

"Lão già đó cũng có con quỷ chim mắt xanh, chắc hẳn cũng là một người nuôi quỷ? Lão trông có vẻ lợi hại hơn cái tên Trương Sơn hôm qua nhiều lắm, nếu lúc nãy lão dám động thủ cướp đi, tôi cũng dám liều mạng với hắn."

"Ở đây là Cửa hiệu Tà, Lão dám làm loạn, tôi cũng có cách khiến lão không ra ngoài được!" Lục Phi lạnh lùng cười, ánh mắt lộ ra sát khí.

Người nuôi quỷ dù có lợi hại thế nào, cũng chỉ dựa vào quỷ vật. Bây giờ là ban ngày, nếu thực sự động thủ, ai thua ai chưa biết đâu.

Cửa hiệu Tà không phải là nơi để người khác ức hiếp, nếu tin đồn lan ra ngoài, sau này còn làm ăn thế nào được?

Hổ Tử trong lòng có chút rùng mình. Bình thường Lục Phi có vẻ ngoài lịch sự nhã nhặn, giống như một sinh viên đại học không hề nóng nảy, nhưng ánh mắt vừa rồi lại cho thấy hắn thực sự rất tàn nhẫn.

Ông chủ tương lai của mình, có lẽ không hiền lành như vẻ bề ngoài, trong thâm tâm cũng ẩn chứa bản tính dã thú.

Chỉ là, anh luôn kiềm chế bản thân, khi gặp chuyện mới lộ ra móng vuốt.

Hổ Tử nhớ lại lời cha mình nói, kiểu người như thế mới thật sự nguy hiểm. Những người cứ hay khoe khoang, lúc nào cũng làm ầm ĩ một chút thì chẳng có ích gì.

Ánh mắt tàn nhẫn của Lục Phi chỉ thoáng qua rồi lại nhanh chóng trở về vẻ tĩnh lặng.

"Âm Trầm Mộc rất quan trọng với những người nuôi quỷ, không để lão có được, lão chắc chắn sẽ rất không cam lòng. Dù lão và Trương Sơn có quan hệ gì, con quỷ chim của Trương Sơn không thể nào so với con của lão, cậu nhìn đôi móng đỏ của nó chưa?"

"Đã nhìn rồi, giống như từ máu mà ra." Hổ Tử gật đầu, chỉ nhớ lại thôi mà đã thấy lạnh người.

"Đúng vậy, chính là từ máu người mà ra, đôi móng đó chắc chắn đã giết không ít người." Lục Phi trầm giọng nhắc nhở, "Lão đầu đó không phải là người tốt gì, những người nuôi quỷ đều thích chơi trò âm thầm, mấy ngày này phải cẩn thận."

_____________________________________________________

Edit: Bee

Raw: Bee

VUI LÒNG KHÔNG BÊ BẢN EDIT ĐI DƯỚI MỌI HÌNH THỨC!

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play