Bóng cây hòe già dưới ánh đèn đường lắc lư qua lại.

Khu phố vắng lặng, chỉ có một mình Lục Phi .

“Là mình nghi thần nghi quỷ sao?”

Lục Phi nhìn chung quanh, nghi ngờ thu hồi ánh mắt.

Anh gỡ xuống tấm biển “chủ cửa hàng ra ngoài, có việc gọi điện thoại”, mở cửa, trực tiếp trở ra sân sau.

Thời gian này cũng không có khả năng có khách hàng.

Lục Phi sớm rửa mặt đi ngủ.

Sự tình thê thảm của Đa Bảo Hiên kinh dị đến đâu, cuối cùng cũng không có quan hệ gì với anh. Mà lại, rất có thể căn bản cũng không có tà vật, là người trên đường phố nghe nhầm đồn bậy thôi.

Cảnh sát buổi chiều mới đem người mang đi, điều tra kết quả nào có nhanh như vậy đi ra?

Nghĩ đến ngày mai còn đi với Lưu Phú Quý đến nhà người quen thu tà vật, Lục Phi lắc lắc đầu dứt bỏ dòng suy nghĩ, nhắm mắt lại đi ngủ.

Hôm sau trời vừa sáng, anh liền mở cửa lớn hiệu cầm đồ .

Lưu Phú Quý đúng hẹn mà tới, trong tay còn cầm một phần bữa sáng.

“Tiểu Lục chưởng quỹ, chào buổi sáng.”

“chú Phú Quý, chào buổi sáng.”

“Nếu không có vấn đề gì, chúng ta bây giờ liền xuất phát.”

Lưu Phú Quý lái một xe thương vụ, không gian rất lớn, ngồi cũng rất thoải mái.

Trên đường, hai người tất không thể tránh việc nhắc tới Đa Bảo Hiên.

“lão Lương này, nhất định là bị người hạ bẫy vào. Chú đã sớm khuyên qua ông ta, làm người làm việc đừng quá tuyệt tình, lưu lại cho người ta ba phần thể diện. Ông ta không nghe a, ai......”

“chú Phú Quý, chú biết ông ấy thu vào là cái gì à?”

Lưu Phú Quý lắc đầu, cái cằm hai tầng cũng lay động theo một lúc.

“Cụ thể là cái gì chú không biết, nhưng khẳng định là cái mấy thứ bẩn thỉu. Ngày đó chú nhìn ông ta từ bên ngoài trở về, trong ngực ôm cái gì đó, dùng miếng vải đen che phủ cực kỳ chặt chẽ.”

“Tuy nói chú không thấy rõ ràng là cái gì, nhưng này món đồ này có cỗ sát khí âm trầm .”

“Lăn lộn với nghề chơi đồ cổ này đã lâu, mặc dù không bằng con mắt lợi hại của cửa hiệu Tà, nhưng nhãn lực nhiều ít vẫn là được rèn luyện ra một chút.”

“Chú lúc đó đã cảm thấy không tốt lắm, nói bóng nói gió hỏi ông ta thu được vật gì tốt.”

“Ông ta nói là một ông chủ lớn đã tìm thật lâu một món bảo bối, ông ấy thật vất vả mới thu đến vật kia tại một gia đình ở nông thôn, nhưng không có nói cho chú biết rốt cuộc là cái gì, sợ ta giống như đoạt đi việc làm ăn của lão.”

“Ông chủ lớn nào lại đi thu đồ vật mang sát khí? Chú xem chừng ông ấy bị người ta bẫy, không có nghĩ rằng, ngày thứ hai liền xảy ra chuyện! Còn thảm như thế!”

Lục Phi tê cả da đầu: “Đây là thù oán gì ư, thủ đoạn này cũng quá tàn nhẫn đi! Đều nói họa không tới vợ con, đối phương lại làm cho Lương Lão Bản tự tay chém chết vợ con của mình, cái này so trực tiếp giết ông ấy còn làm ông ta thống khổ hơn.”

“Hại, trên đời này còn thiếu người không có nguyên tắc sao?” Lưu Phú Quý cảm khái một câu, lại bắt đầu nịnh nọt, “nếu là mỗi người cũng giống như cửa tiệm Tà các ngươi thiện lương, chính nghĩa, chuyên thu tà vật, cứu người tích đức, đã sớm thiên hạ thái bình .”

Lục Phi suy nghĩ, chúng ta cũng không có cao thượng như vậy, bất quá cũng là một loại buôn bán mà thôi.

“Không nói những thứ này, chúng ta hôm nay là đi đến nhà bạn của chú nhìn tà vật . Người bạn này của chú họ Tô, tại Giang Thành là đại nhân vật có mặt mũi .” Lưu Phú Quý chưa quên mục đích hôm nay, rất nhanh trở lại chuyện chính.

Lục Phi cũng thu hồi suy nghĩ, nói “hôm qua nghe chú nói, tà vật nhà bọn họ là một tượng thần?”

“Đúng vậy, hai năm này nhà bọn hắn làm ăn có chút không thuận, ở nơi khác tìm được đại sư mời một tượng thần chuyển vận trở về. Làm ăn quả thật là tốt lên, nhưng là......” Lưu Phú Quý nuốt nước miếng một cái, vẻ mặt biểu lộ ngưng trọng hẳn lên.

“Người nhà bọn họ lại liên tiếp gặp nạn!”

“Có ý gì?”

“Chỉ cần nhà bọn họ làm thành công một cuộc làm ăn, nhà bọn họ liền có một người không may, không phải là tra ra bệnh nan y, thì chính là xảy ra ngoài ý muốn.”

Lục Phi lông mày nhảy lên: “Hung ác như thế, bọn họ mời thần gì ?”

“Chú chỉ biết là từ Nam Dương bên kia tốn không ít tiền để mời về .” Lưu Phú Quý nhếch miệng, “đã sớm nghe nói đồ vật bên kia tà dị, cũng không biết bọn họ nghĩ như thế nào, chạy đến đó thỉnh thần.”

“Nếu quả thật đem nhân mạng để đổi tài vận, chỉ sợ là một Tà Thần.” Lục Phi trầm ngâm nói.

Tà Thần cũng không dễ đối phó, so với tà vật bình thường đều hung hãn hơn nhiều.

Lưu Phú Quý nhìn sắc mặt của anh một chút, buông lỏng nói: “Không có việc gì, đến lúc đó cháu xem xét, nhìn qua một lát, có thể thu đương nhiên tốt, không thể nhận chú cũng không có tổn thất. Bất quá chú tin tưởng năng lực của Tiểu Lục chưởng quỹ , thiên hạ này liền không có tà vật gì mà cửa tiệm Tà các ngươi không thu được!”

“chú Phú Quý, đời trước có phải chú là người chăm ngựa không?” Lục Phi bỗng nhiên rất nghiêm túc nhìn ông.

“Ý gì vậy?”

“Không phải vậy làm sao ưa thích vuốt mông ngựa vậy chứ.”

Lưu Phú Quý sửng sốt một chút, ngượng ngùng cười một tiếng: “Ha ha, chú nói đến đều là lời thật lòng......Phía trước đã đến!”

Nói rồi, Ông chuyển động tay lái, liền lái xe hướng đến cửa lớn một tòa nhà cao lớn khí phái.

Trên cây cột hai bên cửa lớn đều có một đầu Bàn Long, phía sau Bàn Long là khung cảnh khổng lồ của lối vào.

Dưới hòn sơn giả nguy nga xanh tươi, là dòng suối thanh tịnh róc rách, trong suối nước  có một cây cột to lớn màu ngà sữa không ngừng nhấp nhô.

Cái này về mặt phong thuỷ , là bố cục tàng phong nạp khí.

Phía sau Tạo cảnh, là cây cối xanh um tươi tốt quý hiếm, một ít kiến trúc cầu kỳ như ẩn như hiện ở giữa cành lá .

Lục Phi có chút giật mình.

Long Đằng Khê Cốc, khu biệt thự này tại Giang Thành tiếng tăm lừng lẫy, cùng biệt thự Tạ Dao ở cũng không giống nhau, không phải có chút ít tiền liền có thể ở được .

Người Ở bên trong, không phú thì quý.

Giàu, là cấp bậc nhà giàu nhất.

Quý, là quý trong quyền quý

Lưu Phú Quý một thân khí chất chợ búa, quanh năm trà trộn tại đường phố đồ cổ, thế mà còn quen với bạn ở cấp bậc này?

Chẳng lẽ tên này thâm tàng bất lộ?

Lục Phi không khỏi nhìn ông ta nhiều một chút.

“Xe quá kém, ngại không có dám tiến vào đi, làm phiền Tiểu Lục chưởng quỹ theo tôi đi mấy bước.” Lưu Phú Quý đem xe dừng ở bãi đỗ xe phía ngoài Long Khê Cốc.

“Không sao.”

Hai người đi đến cửa lớn, Lưu Phú Quý tiến lên, mặt mang nụ cười, dáng người thẳng tắp đứng trước cửa ra vào nói vài câu với bảo an.

Bảo an dùng bộ đàm trò chuyện, rồi mới để hai người đi vào.

Vòng qua tạo cảnh sơn khổng lồ, hai người đi vào khu biệt thự.

Trong này đình đài lầu các, đường cong tĩnh mịch, một ngọn cây cọng cỏ đều được quan tâm chú trọng. Hơn nữa, diện tích to lớn, như là một tòa lâm viên cực kì to lớn.

Nếu như Lục Phi tự mình đi đến, khẳng định sẽ lạc đường.

Anh không khỏi sửa sang lại quần áo của mình, trong lòng thầm nghĩ: “Lưu Phú Quý này cũng không nói sớm một chút, sớm biết mình đã thay quần áo ra dáng một chút, hiện tại ăn mặc còn không bằng bảo an nhà người ta.”

“biệt viện số 9, chính là Tô gia .”

Đến trước biệt thự to lớn mà khí phái, Lưu Phú Quý dừng bước lại.

“Tô Tổng đã mua qua mấy lần đồ cổ ở tiệm của chú, cảm thấy giá cả vừa phải làm người lại đáng tin, cho nên nhờ chú tìm người hỗ trợ. Chớ nhìn bọn họ nhà có tiền có thế, kỳ thật Tô Đổng này không có vẻ kiêu ngạo gì, rất dễ thân cận .”

Lưu Phú Quý nói, đưa tay theo vang chuông cửa.

“Vị nào?” Một đạo thanh âm nhàn nhạt truyền đến.

“Tô Đổng, là ta, Tiểu Lưu.”

Lưu Phú Quý đối với camera lộ ra bộ dạng tươi cười nịnh hót.

“Xin chờ một chút.”

2 giây sau, cửa lớn nặng nề rắn chắc khắc hoa văng răng rắc một tiếng được mở ra.

“Tiểu Lục chưởng quỹ, xin mời.”

Lục Phi cùng Lưu Phú Quý cùng nhau đi vào đại viện rộng lớn.

“Lưu Lão Bản đúng không, xin mời đi theo tôi.”

Một ông lão trông có vẻ là quản gia, đem hai người dẫn tới đại sảnh của biệt thự.

“Hai vị, lão gia nhà ta đang từ bệnh viện quay về, sau đó liền đến. Hai vị nếu không để ý, trước tiên có thể đi bái Phật mẫu một chút.”

ở cửa ra vào đại sảnh, quản gia hạ giọng cẩn thận nói, phảng phất giống như sợ đồ vật kia nghe thấy ông ta nói chuyện.

Bái phật?

Không phải Tà Thần sao, còn muốn bái?

Lưu Phú Quý nhìn về phía Lục Phi.

Lục Phi gật đầu: “Đi, đi trước nhìn một chút.”

“Xin mời.”

Quản gia mở cửa lớn ra.

Một cỗ mùi tro hương đập vào mặt.

Đại sảnh lờ mờ xa hoa đập vào tầm mắt hai người.

Lục Phi liếc mắt liền thấy bên trong bàn thờ được đặt sát vào tường .

Trên bàn thờ, một miếng vải đỏ bao phủ tượng thần lẳng lặng đứng sừng sững.

_____________________________________________________

Edit: Bee
Raw: Bee
VUI LÒNG KHÔNG BÊ BẢN EDIT ĐI DƯỚI MỌI HÌNH THỨC!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play