Ban đầu Quý Thanh Hòa có chút ngẩn người, sau đó lại bật cười phá lên.
Anh cúi đầu, mượn ánh đèn nhìn ngắm cô một chút.
Thẩm Thiên Trản vẫn đang nhắm mắt ngủ, giọt lệ vẫn còn đọng lại nơi khóe mắt. Giống như đóa hoa mẫu đơn ngâm mình dưới sương sớm của vườn xuân, mặc dù vẫn đẹp như vậy, nhưng lại thiếu đi mấy phần nhuệ khí hoa nhường nguyệt thẹn trước đây.
Quý Thanh Hòa nhất thời không phân biệt được là cô đang mê sảng nói những lời vô nghĩa hay vẫn còn đang tỉnh táo, suy nghĩ một chút, cúi đầu nhận lỗi: “Là do anh sơ suất.”
Cô không lên tiếng, giống như đang không vui.
Quý Thanh Hòa vén tóc đang đọng lại nơi khóe môi của cô, cúi xuống hôn cô: “Anh không lưu lại gì bên trong, không cần phải lo lắng.”
Thẩm Thiên Trản khẽ giật giật, mặc dù không nói chuyện, nhưng con ngươi bên trong vẫn di chuyển, giống như đang hồi tưởng lại. Một hồi ức, vừa thẹn vừa giận muốn bật dậy, toàn bộ đầu óc lại nhớ về cảnh anh cưỡng ép cô duỗi thẳng để tiến vào chỗ ấy, còn cắn vào lỗ tai cô, cười nhẹ hỏi: “Em làm bằng nước hả?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT