Thẩm Thiên Trản liếc mắt quở trách anh.
Cái liếc mắt này của cô, đuôi mắt hơi chếch xuống, trong mắt sóng sánh ánh nước*. Nhìn qua là cảnh cáo, nhưng nhìn càng giống như “Anh cũng thật dám nói”?
(*) 水光潋滟 /thủy quang liễm diệm/: lấy từ bài thơ cổ của tác giả Tô Thức đời Tống, mô tả dáng vẻ sinh động của sóng nước.
Vốn Tô Tạm không cảm thấy được có chuyện gì, người mà bình thường cậu tiếp xúc, những chuyện linh tinh, không đứng đắn, những lúc mặt cậu kề sát các cô gái, dạng nào mà không có?
Dù cho Thẩm Thiên Trản như nước sông Hoàng Hà chảy ngược, giận đến nỗi khiến đám nhà tư bản thích chiếm tiện nghi của người khác kia không nói thêm được gì, hận không thể đem đàn ông tặng cho cô để thực hiện cảnh trong phim mà cậu ta thường thấy ngay tại chỗ.
Cái ánh mắt này hết lần này đến lần khác khiến cậu ta có một loại cảm giác quẫn bách rình mò, vô cùng vô tội mà đỏ hồng từ cổ đến mang tai.
Cậu ta lúng túng lui về góc phòng, nỗ lực di chuyển về góc xó, giảm bớt cảm giác tồn tại của bản thân.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT