2.
Dương Mộc Triệu (bạn cùng phòng số 2) không biết đang viết gì, trên bàn có cuốn sổ chắc là để ghi chép, vì người này rất chăm chỉ. Có lẽ vì hoàn cảnh gia đình không tốt lắm, hơi nghèo.
Có lẽ có một chút tự ti ha? Đêm nọ khi tôi không ngủ được, Dương Mộc Triệu từ giường trên xuống đi vệ sinh nhưng khi quay lại không chịu trèo lên mà đứng trước giường của tôi một lúc. Tôi tưởng anh ta sẽ hành động như trong tiểu thuyết, kiểu " nếu tôi không có được em thì chúng ta sẽ chết cùng nhau" rồi rút một con dao ra xử tôi rồi nằm tự sát bên cạnh.
Thật ra tôi đã suy nghĩ quá nhiều, cũng hẳn như vậy mà là tôi đã không còn tin vào lòng người, bởi vì người này lại dám tưởng tôi đã ngủ mà lén hôn tôi, còn liếm một cái mới chịu được! Không dám hôn không khai, chỉ dám làm những việc lén lút sau lưng!
Quá đáng thật, lúc đó tim tôi đập thình thịch thịnh thịch như sắp nhảy ra ngoài vậy!
Giờ nghĩ lại người này đúng là trong ngoài bất nhất, ai biết được lúc tôi không để ý, người này đã làm những chuyện quá đáng gì nữa!!
Cảnh Ngư (bạn cùng phòng số 3) đang ngồi chơi game bên cạnh, nói về người này chúng tôi chỉ có thể coi là bạn thuở nhỏ, thật ra tôi không thích yêu người nhỏ tuổi đâu, tôi thích người lớn tuổi hơn chiều chuộng. Ai ngờ Cảnh Ngư nhỏ tuổi hơn lại vừa chiều chuộng vừa có chút điên cuồng.
Trước đây khi về quê với mẹ, tôi không có bạn bè ở đó, gặp mấy đứa nhỏ xấu tính hay bắt nạt tôi đều bị Cảnh Ngư chọi đá tụi nó. Tôi vẫn còn nhớ rõ, em ấy với thân hình nhỏ hơn lại cõng một đứa già hơn đang bị bong gân trên đường núi, vừa đi vừa thủ thỉ: "Anh yên tâm, có em ở đây sẽ không ai dám bắt nạt anh đâu."
Giọng nói non nớt ấy vẫn còn trong tâm trí tôi.
Cảm động quá đi!
Tôi đang ngồi nằm trên giường xem video, Cảnh Ngư tự nhiên ghé đầu lại gần cười nũng nịu:
“Anh ơi! Ngày mai sinh nhật em, anh có thể đón sinh nhật cùng em được không?”
Nghe nói là sinh nhật em ấy, tôi đồng ý ngay:
“Được chứ, muốn tổ chức ở đâu?”
Cảnh Ngư tựa đầu vào tôi:
“Ừm ngày mai mình đi ăn xong dạo một vòng trung tâm thương mại, rồi về cùng em ăn bánh kem, thổi nến là được!”
“Được, mai anh đi trung tâm thương mại anh sẽ mua quà cho em.”
Trong mắt long lanh của Cảnh Ngư loé qua cảm xúc gì đó tôi không hiểu, nhưng rất nhanh đã bình thường:
“Tuyệt quá! Vậy anh ngủ sớm nhé, chúc anh ngủ ngon~”
Tôi gật đầu rồi chui vào chăn suy nghĩ: Cảnh Ngư tính toán giỏi thật, mai vừa hay là ngày nghỉ, hai người kia về nhà không có ở đây. Đây chính là thế giới nhỏ chỉ thuộc về hai chúng ta.” )^o^(