Khinh Cừu dường như không còn chút sức lực nào, tuy rằng bị cậu đập vào, nhưng Trình Thân không chỉ không cảm thấy đau mà còn giống như bị một cái gối mềm mại nhào vào trong ngực.

Trinh Thân theo bản năng ôm lấy Khinh Cừu, xúc cảm trong tay mềm mại tốt đẹp, chóp mũi là mùi thơm dễ ngửi.

Khinh Cừu quấn lấy anh như một con bạch tuộc, như thể sợ rằng mình sẽ lại bị bay đi một lần nữa. 

"Buông tay", Trình Thân hơi không quen thân mật với người khác như vậy.

Khinh Cùu lập tức lắc đầu: “Tôi không muốn.”

Trinh Thân ôm một thiếu niên mềm mại thật sự không còn cách nào khác, nhất là tuy cậu ở trong ngực anh, nhưng lại nhẹ đến mức có thể bay đi bất cứ lúc nào, anh liền biết Khinh Cừu nói hơn phân nửa là nói thật. Hơn nữa trên người Khinh Cừu rất sạch sẽ, căn bản không có dụng cụ gì, áo sơ mi xanh trên, người cậu quả thật có họa tiết ngôi sao màu trắng, giống hệt với quả bóng hydro mà anh đã mua trước đó.

Nghĩ đi nghĩ lại, Trình Thân vẫn cảm thấy khả năng Khinh Cừu là bóng hydro đó tương đối lớn.

"Tôi muốn đi nấu cơm, cậu ôm tôi rồi, tôi đi thế nào?" Trình Thân đau đầu.

Khinh Cừu nghe xong, do dự. Cậu nhìn cái bánh kem nhỏ trên bàn, lại nhìn phòng bếp bên trong cửa kính, trên bàn có một đĩa thức ăn nóng hổi.

Rất thơm, muốn ăn.

"Vậy, anh thả tôi ra, anh có thể cột tôi vào ghế không?" Cậu dùng ánh mắt cầu mong nhìn Trình Thân.

 

Trình Thân đối với đôi mắt to tròn long lanh của cậu, lập tức mềm lòng.

"Ừm." Anh đem Khinh Cừu ôm đến bên cạnh ghế, rồi nghiêm túc buộc cậu vào ghế, đảm bảo sau khi mình đi cậu sẽ không bay lên trời được, mới xoay người trở lại nhà bếp.

Đi đến một nửa, anh lại quay đầu lại nhìn về phía Khinh Cừu: “Nếu cậu đói bụng, có thể ăn bánh ngọt.”

Cái bánh kia vốn là anh định mua về làm món tráng miệng sau bữa ăn, nhưng anh đối với bánh ngọt linh tinh kỳ thật cũng không yêu thích lắm, cho nên không ăn cũng không sao cả. Bụng Khinh Cừu một mực kêu lên, chắc là đói lắm rồi, Trình Thân không ngại để cho cậu ăn trước.

 

Lúc đưa lưng về phía Khinh Cừu, cảm xúc nơi đáy mắt Trình Thân không còn đè nén nữa.

Lấy điện thoại di động ra, anh tùy tiện chạm vào điện thoại, mở màn hình.

Anh đã lắp đặt hệ thống giám sát ở mọi ngóc ngách của ngôi nhà để đảm bảo rằng không có góc chết. Cũng không phải trong nhà anh có cơ mật cao cấp gì, chỉ là thói quen cá nhân mà thôi.

Trình Thân thực chất là một hacker, nguồn thu nhập hàng ngày của anh là làm hacker chứ không phải làm những trò chơi nhỏ. Làm game chỉ là vỏ bọc, không ai biết công việc thực sự của anh cả.

Trình Thân không biết những hacker khác như thế nào, nhưng anh thích kiểm soát hoàn toàn ngôi nhà của mình và không cho phép bất kỳ điểm mù nào xuất hiện ngoài ý muốn. Cho nên anh lắp đặt máy giám sát, một khi gặp phải tình huống gì, sẽ xem lại nó.

Cửa ra vào và cửa sổ nhà anh đều được lắp đặt chương trình cảnh báo, có thứ gì đột nhập sẽ gửi tin nhắn cho điện thoại di động của anh. Hôm nay điện thoại di động vẫn rất yên tĩnh, vì vậy không ai xông vào, Khinh Cừu không phải là một tên trộm.

Giám sát cũng xác nhận điều này, quả bóng hydro yên tĩnh đột nhiên biến thành con người, Trình Thân mở lại gấp ba lần tốc độ, vừa xào rau vừa đem những chuyện xảy ra sau khi Khinh Cừu biến cầu thành người xem xét một lần.

Lúc Khinh Cừu biến thành người là khi anh đi ra ngoài mua thức ăn, thời gian cũng không dài. Video vốn ngắn, sau khi bật gấp ba lần tốc độ rất nhanh đã xem xong. Mà lúc này, Trình Thân cũng đã xào rau xong.

Anh tắt camera trên điện thoại di động, bưng thức ăn lên bàn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play