Thấy cháu gái chịu khó, nhưng ngay cả nữ nhi của mình Lý thị cũng rất ít khi sai nàng làm việc, càng đừng nói tới cháu gái đang về thăm nhà muốn giúp đỡ, lập tức đẩy nàng đuổi vào bên trong, Không cần cháu giúp, mau vào nghỉ ngơi đi, sau khi xào xong củ cải ta cũng sẽ nhanh vào thôi.
Từ Thủ Lương đang ở trong phòng cũng khuyên nhủ cháu gái, còn Từ Thu Nhi thì trực tiếp kéo người ra ngoài.
Ngưng Hương bất đắc dĩ từ băng ghế trước bếp đứng lên đi vào phòng, nhưng vừa mới quay đầu, nàng nhìn thoáng qua cửa lớn thấy một... Bé trai cũng năm tuổi, cũng mặc một chiếc áo bông thật dày, nhưng lại cao hơn A Mộc cả nửa đầu, đây chính là đứa bé Đại Tráng kiếp trước đã dụ dỗ A Mộc đến Bắc Hà nghịch băng mà trượt chân vào hầm băng.
Lúc này, bé trai vừa đi vào vừa lớn tiếng hỏi: A Mộc có ở nhà không?
Ngưng Hương không trả lời.
Tâm tình của nàng rất phức tạp khi thấy bé trai đi tới càng lúc càng gần.
Hận sao? Nhưng khi sự việc xảy ra, Đại Tráng cũng chỉ là một đứa bé, hắn lại sợ bị người lớn mắng cho nên không dám nói ra, nếu nói hắn cố ý thấy chết mà không cứu hoặc là có chủ tâm muốn hại A Mộc thì tuyết đối không thể.
Nhưng nếu như không hận, thì đệ đệ bởi vì hắn mà chết.
Lý thị không biết trong lòng cháu gái đang suy nghĩ gì, bà cầm dao phay đứng giữa phòng bếp, đối diện với bé trai đang đi đến hỏi: Nhà các cháu ăn cơm xong rồi hả?
Đại Tráng tuy còn nhớ tới lời dặn dò của mẫu thân nhưng vẫn không nghe theo mà gật đầu, mẫu thân đã nói, hôm này tỷ tỷ của A Mộc đã về, trong nhà nhất định sẽ có đồ ăn ngon, bé chỉ cần ngồi ở đó đợi thì mọi người sẽ mời bé ăn cơm.
A Mộc mới vừa rửa xong tay thì thấy người bạn tốt đã đến, vui mừng khoe khoang với hắn, Tỷ tỷ mua cho ta...
Lời nói còn chưa dứt đã bị Lý thị hung hăng trừng mắt một cái.
A Mộc bị dọa nhanh chóng ngậm chặt miệng lại.
Thấy cháu trai thật thà ngốc nghếch, lúc này Lý thị không chút hoà nhã muốn đuổi Đại Tráng về, Nhà chúng ta còn chưa ăn cơm, cháu cứ về trước đi, lát nữa A Mộc ăn xong bác sẽ để nó qua tìm cháu.
Ở trong thôn, mẫu thân của Đại Tráng nổi danh là người phụ nữ lười biếng, đã lười lại còn thích chiếm tiện nghi của người khác, tính toán nhỏ mọn của bà ta tất nhiên Lý thị đã rõ.
Mùi thơm của bánh bột bắp từ trong nồi tỏa ra khiến Đại Tráng nuốt nước miếng, mới vừa tới mà đã trở về sợ bị mẫu thân mắng, tuy nó đang rất đói nhưng cũng rất sợ Lý thị , nó đi tới trước hai bước rồi nhìn chằm chằm vào tỷ tỷ bên cạnh A Mộc nói, Ta, ta ngồi ở đây đợi A Mộc. Nói xong liền đặt mông xuống ngồi trên băng ghế ở mái hiên, cúi đầu thấp xuống, làm bộ như khẩy khẩy đôi giày.
Lý thị tức đến mức đau cả gan!
Tuy bà có thể tức mẹ Đại Tráng tới mức có thể chửi ầm cả lên, nhưng khi nhìn thấy Đại Tráng da mặt tuy dày nhưng bộ dạng lại rất đáng thương, muốn mắng nhưng không thể mở miệng được.
A Mộc lặng lẽ kéo tay áo tỷ tỷ.
Ngưng Hương cúi đầu, nhìn vào đôi mắt to tròn của đệ đệ, biết rõ đệ đệ thật sự rất thích người bạn cùng chơi này, nàng do dự một chút nhưng vẫn giống như lúc trước về nhà, đi vào phòng cầm năm hạt dẻ rang đường đưa cho Đại Tráng nói: Đại Tráng ngoan, đệ cứ về nhà trước đi, sau khi cơm nước xong A Mộc sẽ qua tìm đệ.
Đại Tráng lập tức vươn tay nhận hạt dẻ, muốn đi nhưng vẫn có chút không cam lòng, nhìn vào nồi bánh nói: Buổi trưa nhà tỷ ăn gì vậy?