Chính lúc này, Lục Nga đã lên sân khấu.
Nàng vốn chỉ là một tiểu cung nữ. Khi Tông Chính Tiêu còn tại vị, nàng vì phạm phải sai lầm mà suýt chút nữa bị đánh chết, là Tông Chính Tiêu đi ngang qua cứu nàng một mạng.
Lục Nga coi Tông Chính Tiêu là ân nhân, kiên định cho rằng y là vị hoàng đế tốt nhất từ trước tới giờ, là một fan trung thành của y. Khi y băng hà, nàng suýt nữa khóc mù mắt.
Sau khi Tông Chính Kỳ đăng cơ, Lục Nga nhìn hắn như một tên phế vật. Trị vì không nghiêm, còn luyến tiếc xử tử nữ tử vốn là công chúa tiền triều, ngọn nguồn của họa loạn, làm rét lạnh tâm của các trung thần.
Lục Nga chán ghét hai người tới cực điểm, vài lần dùng kế muốn giết chết cả hai.
Trong tiểu thuyết, có vài cốt truyện quan trọng đều là dựa vào Lục Nga thúc đẩy.
Vì có ánh sáng vai chính nên kế hoạch ám sát của Lục Nga cứ liên tục thất bại, cuối cùng nàng hạ dược độc sát Tô Uyển Nhi bị phát hiện. Tông Chính Kỳ muốn giết nàng, nàng mắng chửi hai người từ đầu tới chân một trận rồi tự đâm đầu vào cột chết.
Kết cục của tiểu thuyết chính là nam nữ chính du lịch khắp thiên hạ, nam chính đã nhường ngôi vị hoàng đế cho đệ đệ mình.
Mà người đệ đệ tiếp nhận cục diện rối rắm phải tốn hơn mười năm mới trị vì quốc gia hòa bình an ổn, nhưng cũng tuổi xuân chết sớm do mệt nhọc quá độ.
Người bạn cùng bàn còn nói cho Nhung Âm là có rất nhiều độc giả mắng chửi nam nữ chính, cảm thấy Lục Nga chính là hiện thân cái miệng của họ, họ đều thân thiết gọi Lục Nga là con gái của mình.
Nguyên tác quá dài nên Nhung Âm chỉ đọc lướt qua, hiểu biết đại khái, rất nhiều chi tiết đều không nhớ kỹ.
Nếu không phải cái tên Lục Nga này quá đặc biệt, hơn nữa cô bạn cùng bàn còn thường xuyên bàn về nhân vật này với cậu thì qua nhiều năm như vậy, cậu đã sớm quên đi sạch sẽ rồi.
Lục Nga còn như vậy, càng đừng nói tới nam nữ chính cùng cái bối cảnh chuyện xưa kia, Tông Chính Tiêu chỉ được nhắc qua vài ba câu.
Còn về giao nhân đã từng xuất hiện trong hồi ức của Lục Nga, nàng nói lúc trước Cảnh Vương có từng hiến một giao nhân cho Tông Chính Tiêu nhưng vừa tới kinh thành đã chết.
Vì việc này, Tông Chính Tiêu đã nổi trận lôi đình, giết sạch toàn bộ người vận chuyện giao nhân tới kinh, còn ban một ly rượu độc của Cảnh Vương.
Hiện tại vì sự xuất hiện của Nhung Âm, cốt chuyện đã hoàn toàn phát triển tới một viễn cảnh khác.
Giờ khắc này, Nhung Âm nhớ lại nội dung tiểu thuyết mới phát hiện hóa ra bản thân không chỉ đơn giản xuyên qua cổ đại ở một thời không song song mà là xuyên qua cuốn tiểu thuyết mình đã từng đọc.
Nhung Âm rất muốn ngửa đầu hỏi Thiên Đạo: Ông trời ơi! Rốt cuộc ngài đang khen thưởng cho tôi hay đang trêu đùa tôi thế hả!???
Nhung Âm không biết nên miêu tả tâm trạng hiện giờ của mình như thế nào nữa, giống như đang lột một củ hành tây vậy. Bạn cho rằng mình đã lột tới lớp cuối, nhưng lại thấy thật ra còn có thêm vài lớp nữa ở trong.
Đại khái do ngủ không quá yên ổn nên hôm sau Nhung Âm dậy khá sớm, nhưng Tông Chính Tiêu vẫn rời đi sớm hơn. Đầu óc cậu rối loạn, không còn tâm trạng chơi đồ chơi, cũng không ăn cơm, làm tên thái giám phụ trách chiếu cố cậu còn tưởng cậu sinh bệnh, vội vàng báo lại cho Tứ Hỉ, mà Tứ Hỉ lại nói cho Tông Chính Tiêu.
Hạ triều, Tông Chính Tiêu lập tức đuổi tới. Thời điểm nhìn thấy Nhung Âm, y còn chưa kịp hiểu gì đã nghe thấy cậu thầm gọi mình ở trong lòng: Tông Chính Tiêu!
Tông Chính Tiêu đột nhiên dừng bước chân, một lần tự nói cho mình chỉ là ảo giác. Sao tiểu giao nhân có thể biết tên mình được?
Nhung Âm nổi ở trong bồn tắm, ngửa đầu nhìn Tông Chính Tiêu đứng cách mình không xa. Giống như lần đầu nhìn thấy anh vậy, tỉ mỉ nhìn kĩ từng sợi tóc tới hoa văn trên đôi giày của anh một lần.
Vốn là nhân vật chỉ tồn tại với những từ ngữ, cư nhiên lại sống sờ sờ xuất hiện trước mặt mình, họ còn chung sống với nhau một khoảng thời gian nữa...
Loại cảm giác này, thật sự là một sự kỳ diệu không nói nên lời.
Thấy Tông Chính Tiêu bất động, Nhung Âm chủ động bơi qua, lên bờ đi tới trước mặt y.
Hai người đều nhìn thẳng vào mắt nhau như muốn nhìn rõ đáy lòng nhau, nhưng Nhung Âm không biết, Tông Chính Tiêu đã sớm thấy rõ tâm tư của cậu.
Lúc àny, Tông Chính Tiêu lại nghe được Nhung Âm nói ở trong lòng: Hoàng đế hư thật sự chỉ có thể sống năm năm sao? Kết cục có thể nào được thay đổi vì sự xuất hiện của mình không? Dù sao một tháng trước, giao nhân thật cũng đã chết nhưng hiện giờ lại có thể lấy một phương thức đặc biệt để giữa mình với giao nhân cộng sinh cùng tồn tại.
Lượng tin tức từ mấy lời này của Nhung Âm quá lớn, đầu óc của Tông Chính Tiêu suýt chút nữa dừng hoạt động. Cái gì là chính y chỉ có thể sống được năm năm? Cái gì mà kết cục có thể thay đổi vì cậu đến? Với cả "mình với giao nhân" là có ý gì? Cậu không phải là giao nhân sao?
Tông Chính Tiêu bức thiết muốn biết chân tướng nhưng y lại không thể kiếm được từ ngữ phù hợp để hỏi tiểu giao nhân, vì bây giờ y thậm chí còn không biết rốt cuộc cậu là dạng tồn tại như thế nào.
Một lát sau, hai người không ai động đậy.
Tứ Hỉ đứng ở đằng sau, cảm thấy bầu không khí vô cùng kỳ quái nhưng lại không biết kỳ quái ở đâu.
"Cô~" Một âm thanh đột ngột vang lên, phá tan sự an tĩnh.
Tối qua vẫn chưa ăn no, sáng nay còn chưa uống một giọt nước, dạ dày của Nhung Âm bắt đầu giở chứng rồi. Cậu duỗi tay đè bụng, cảm thấy có hơi mất mặt: Tại sao lại cứ phải kêu vào đúng lúc này chứ!
"Tứ Hỉ, truyền thiện." Tông Chính Tiêu nói, kéo Nhung Âm về phía bàn ăn.
Nhung Âm buồn bực vì đói bụng, Tông Chính Tiêu từ tối qua tới sáng nay cũng chưa ăn cơm cho tốt nhưng vì suy nghĩ quá nhiều nên xem nhẹ cơn đói khát.
Cung nhân bưng đồ ăn lên xong, Tông Chính Tiêu muốn đút cho Nhung Âm trước nhưng cậu lắc đầu từ chối, duỗi tay chỉ chỉ đồ ăn, lại chỉ chỉ Tông Chính Tiêu, ý bảo y ăn trước.
Tông Chính Tiêu cũng không muốn nháo lên làm Nhung Âm không thoải mái nên đồng ý ăn trước.
Thời điểm y ăn cơm, Nhung Âm liền bưng bát uống canh trước.
Thật ra có thể để thái giám đút cho Nhung Âm nhưng Tông Chính Tiêu không vui, trừ khi là trường hợp bất đắc dĩ như tối qua, nếu không y vẫn thích tự mình làm hơn.
Ăn no xong, Tông Chính Tiêu vẫn như lúc trước bắt đầu đút cá sống cho Nhung Âm nhưng lúc hai người lần nữa đối mặt, tình cảnh tối qua lại hiện ra trong đầu họ.
Tối qua Nhung Âm đánh bạo tùy hứng một hồi, cố ý ngủ ở nơi cách xa Tông Chính Tiêu nhất. Vốn cậu nghĩ sau khi quay về, đối phương sẽ cưỡng bách mình trở lại sườn dốc nhưng không ngờ, y căn bản là không quản cậu.
Việc này làm Nhung Âm có hơi luống cuống tay chân. Nếu không phải vì chuyện xuyên thư làm mình khiếp sợ, thuận thế "hòa giải" với Tông Chính Tiêu, nói không chừng lúc này cậu vẫn đang giận dỗi đấy.
Mà thật ra trong lòng Tông Chính Tiêu cũng không bình tĩnh. Tối qua vì suy đoán kia của mình nên y đã vô ý vắng vẻ tiểu giao nhân, nói đến cùng vẫn là y sai. Bây giờ tiểu giao nhân có thể tâm bình khí hòa ngoan ngoãn để y đút ăn, có thể thấy cậu rộng lượng hơn y nhiều.
Thừa dịp khoảnh khắc Nhung Âm ăn cá, Tông Chính Tiêu giống như vô tình nói: "Tối qua đi quá gấp nên ta chưa kịp nói tái kiến với ngươi, lần sau sẽ không như vậy nữa."