Nhung Âm lắc đầu: "Khi đó ngươi nhỏ hơn ta, sợ hãi hơn ta cũng là rất bình thường."
"Thật ra vô luận là ở độ tuổi nào, khi giết người đều sẽ sinh ra cảm xúc sợ hãi." Tông Chính Tiêu kéo cậu vào trong ngực mình, nói: "Sau đó ta đã nói chuyện này với phụ thân, ông chỉ lặng lẽ nói với ta thật ra lúc ông lần đầu giết người cũng suýt chút nữa bị dọa ngốc, nhưng số lần nhiều dần, cũng liền chết lặng theo. Sau đó người chết dưới tay ta đại khái đã có thể dựng thành một tòa tiểu sơn.
Mỗi lần từ chiến trường trở về, ta đều sẽ chất vấn bản thân rằng mình giết người rốt cuộc là vì mạng sống hay chỉ vì mình ham giết chóc. Ta đã tự cho mình đáp án là ta giết người vì ta muốn tồn tại. Nếu cho ta cơ hội lựa chọn lại, ta càng muốn cùng thân nhân sống một cuộc sống an ổn bình thản như ban đầu mà không phải thời thời khắc khắc nghĩ cách nên giết người như thế nào, không để bản thân bị giết ra sao..."
Tông Chính Tiêu nâng mặt Nhung Âm lên, vỗ nhẹ mặt cậu: "Người xấu chân chính sẽ không nghĩ mình có phải người xấu hay không, bọn hắn sẽ chỉ coi việc giết người như ăn một bữa cơm. Giết người sẽ làm bọn hắn hưng phấn, mà không phải cảm thấy an toàn hay chán ghét. Cho nên ngươi không cần quá mức trách móc mình nặng nề làm gì. A Âm, ngươi không có làm gì sai."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT