Thêm Ninh Vương ở trong kinh, cũng chính là đại ca của Tông Chính Tiêu, trong Tông Chính gia đã có hai Vương gia tàn phế. 

Bây giờ chỉ còn lại một mình Tông Chính Tiêu là nam tử có thân thể kiện toàn, ngôi vị hoàng đế của y, sau này không ai có thể dao động được nữa. 

Đối với các thế gia, trừ Cảnh Vương đã trở thành một quân cờ phế là một tin xấu thì càng không xong chính là Tông Chính Tiêu đã bắt được toàn bộ người bọn hắn sắp xếp ở bên cạnh Cảnh Vương; còn tìm được chủ sự ở kinh thành hiểu được rõ nguồn gốc của đám người đó, còn sớm chuẩn bị sẵn chứng cứ, trực tiếp xử lý cả đám. 

Động tác cực nhanh, căn bản không chấp nhận cho bọn họ có thời gian phản ứng. Đây không khác gì chém một đao lên người thế gia, sao bọn hắn có thể bỏ qua được? 

Vì thế cả đám lại đấu với Tông Chính Tiêu, trên triều đình ngày nào cũng ồn ào tới túi bụi. 

Tông Chính Tiêu cũng trở nên bận rộn hơn, không thể không thể tự tay đút cho Nhung Âm ăn mà thường xuyên qua nửa đêm, chờ Nhung Âm ngủ sau mới có thể trở về. 

Cũng may có Nhung Âm, ít nhất Tông Chính Tiêu có thể an tâm đi vào giấc ngủ. Nếu như đổi lại là trước kia, hàng đêm đều mất ngủ, y rất có khả năng sẽ bị tra tấn tới phát điên. 

Nhung Âm làm một con cá nhàn tản, hoạt động cả ngày chính là ăn nhậu chơi bời. Ban ngày khi cậu tự nhiên tỉnh dậy, Tông Chính Tiêu đã sớm rời đi. Tới chiều, cậu thưởng thức mấy món đồ chơi nhỏ đối phương cho mình vì sợ mình nhàm chán, một thái giám sẽ mang theo hai cung nữ vào trong phòng dọn bể tắm. 

Nhung Âm theo bản năng liếc mắt một cái, phát hiện có một cung nữ lớn lên đặc biệt xinh đẹp. Tuy nàng ta cúi đầu, khí chất có chút nhút nhát nhưng ngăn không được dung mạo xuất sắc cùng dáng người yểu điệu kia. 

Nhung Âm không có ý xấu gì với nàng ta, đơn thuần chỉ cảm thấy nàng đẹp. Giống như trên đường gặp một bông hoa vừa nở, cậu sẽ luôn không nhịn được dừng lại thưởng thức một chút. 

Đây là lần đầu tiên các cung nữ nhìn thấy Nhung Âm, từ lời nói tới hành động đều vô cùng thận trọng. Dù trong lòng rất tò mò giao nhân rốt cuộc trông như thế nào nhưng họ không dám quang minh chính đại ngẩng đầu xem, chỉ dám liếc mắt nhìn trộm cậu một cái khi sấn tới dọn dẹp. 

Cung nữ xinh đẹp kia nhìn lén Nhung Âm, phát hiện cậu cũng đang nhìn mình, tức khắc sợ tới mức tay chân luống cuống, không cẩn thận té ngã ở trong bồn tắm. 

Thái giám đứng ở trên quan sát lập tức trách cứ: "Mắt bị mù à? May cút đi làm việc cho ta! Đừng có nghĩ ở dưới đó lười biếng!" 

Nhung Âm muốn nói là cô nương nhà người ta té ngã, nào có lười biếng nhưng nhớ tới nhân thiết không thể nói chuyện của mình, cậu chỉ có thể nắm một bức tượng gỗ điêu khắc lên, trừng mắt nhìn tên thái giám kia một cái. 

Thái giám này không phải là lần đầu tiên tới đây, tự nhiên biến hoàng thượng yêu thương tiểu giao nhân này nhiều tới cỡ nào. Thấy thế, cũng mặc kệ Nhung Âm có ý tứ gì, trước tiên đã mở miệng nhận sai: "Là nô tài ồn ào, quấy rầy ngài thanh tịnh. Thỉnh ngài tha thứ." 

Thái giám đã nghe nói giao nhân này không hiểu tiếng người, nhưng duối tay không đánh người mặt cười, huống hồ diễn xuất này của hắn không phải biểu diễn cho giao nhân xem mà là cho bên trên. 

Thái giám trộm nhìm Nhung Âm, sợ cậu không vui nhào tới cào mình. Dù sao giao nhân cũng là dã thú, nhìn cái móng vuốt kia cũng không phải nói chơi. Chỉ cần rơi rướn cổ lên một chút, hôm nay hắn đừng mơ còn sống đi ra ngoài. 

Chẳng qua hiển nhiên hắn đã lo lắng quá nhiều, Nhung Âm không hề có khuynh hướng bạo lực. Thấy hắn không làm khó xử cung nữ kia nữa, cậu cũng lười để ý, cúi đầu nghiên cứu cửu liên hoàn. 

Cung nữ cùng dọn dẹp với cung nữ xinh đẹp cẩn thận đi tới nâng nàng ta dậy, dịu dàng hỏi: "Lục Nga, ngươi không sao chứ?" 

Giọng nói của cung nữ không quá lớn nhưng lúc này trong điện lại an tĩnh tới mức có thể nghe được tiếng châm rơi, Nhung Âm cũng không cách các nàng quá xa nên có thể rõ ràng nghe được. 

Lục Nga? Cái tên này quen tai thật nha... 

Nhung Âm cảm thấy trước kia hình như cậu đã nghe qua hoặc nhìn thấy cái tên này rồi, hơn nữa không chỉ là một lần, nhưng cậu nhất thời không tìm được chút ký ức nào đối xứng. 

Thẳng tới khi các cung nữ rời đi, Nhung Âm vẫn chưa nhớ ra Lục Nga rốt cuộc là ai. Cậu không thể hiểu được, bắt đầu để tâm vào chuyện vụn vặt. 

Buổi tối Tông Chính Tiêu vất vả lắm mới tranh thủ thời gian tới bồi cậu ăn cơm. Lúc y đút cậu lát cá sống yêu thích nhất, cậu cư nhiên làm lộ vẻ mặt thẫn thờ trước mặt người ta. 

Tông Chính Tiêu hỏi: "Suy nghĩ gì thế? Tới cơm cũng không ăn?" 

Nhung Âm hồi phục tinh thần, cho miếng cá vào trong miệng, đồng thời theo bản năng đáp lại trong lòng: Còn có thể nghĩ gì nữa, ghĩ tới một cô nương a. 

Động tác đút ăn của Tông Chính Tiêu hơi dừng lại, người luôn bình tĩnh ổn trọng như y cư nhiên lại có lúc đầu óc trắng xóa trong nháy mắt. 

Tiểu giao nhân nghĩ tới cô nương, còn là nghĩ ở trước mặt y, chính là cái loại nghĩ y nghĩ sao? Nếu là loại nghĩ đó, tiểu giao nhân là giống đực, vậy nghĩ tới giống cái cũng là chuyện rất bình thường... 

Tông Chính Tiêu muốn tự thuyết phục bản thân, nhưng y phát hiện mình không làm được, có chút không thể bình tĩnh. 

Đúng lúc này, Tứ Hỉ vội vàng tiến vào, nói: "Bệ hạ, Chung Đại Huy cầu kiến." 

Chung Đại Huy là trưởng tử của Chung Mộ Xuân, cũng là công thần được Tông Chính Tiêu phong quốc công, đối phương tự nhiên biến thành thế tử. 

Chung Đại Huy kế thừa ý niệm trung quân ái quốc của phụ thân hắn, người lại thông tuệ, ngày thường rất được Tông Chính Tiêu trọng dụng. Đối phương tiến cung ngay lúc này, sợ là có việc gấp. 

Tông Chính Tiêu lập tức bỏ đũa xuống, nói: "Hầu hạ giao nhân dùng bữa." Sau đó sải bước không quay đầu rời đi. 

Nhung Âm ngốc lăng tại chỗ, nhìn bóng dáng Tông Chính Tiêu khuất khỏi tầm nhìn của mình, vẻ mặt có chút khó tin. Tông Chính Tiêu cư nhiên không nói với cậu một tiếng đã rời đi! 

Nhung Âm biết dạo này Tông Chính Tiêu rất bận, trước kia cũng có lúc y lâm thời bị gọi đi như này nhưng lần nào y cũng bảo cậu ngoan ngoãn đợi hoặc là nói lát nữa sẽ quay về mới đi, chưa bao giờ có lần nào không liếc mắt nhìn cậu một cái đã đi như thế này. 

Một cảm xúc giận dữ không rõ lý do nổi lên trong lòng cậu, cậu cảm thấy có lẽ mình hơi làm ra vẻ. Vì có lẽ là do Tông Chính Tiêu đi vội quá nên quên, nhưng cậu lại không khắc chế nổi mình đi phỏng đoán có phải có nguyên nhân gì khác không. Như là Tông Chính Tiêu không còn thích cậu nữa, không còn kiên nhẫn với cậu nữa, vì chính cậu mới nãy còn thất thần khi được y đút ăn. 

Nhung Âm tâm loạn như ma từ chối thái giám đút cho mình, vẻ mặt như đưa đám bơi vào bể tắm, toàn bộ cá đều rúc người vào trong nước. 

Mà ở bên Tông Chính Tiêu, đi được một nửa đường mới nhớ ra trước khi đi mình chưa nói với tiểu giao nhân một tiếng nào. Y cũng không rõ có phải mình cố ý hay không, tóm lại lúc này trong lòng y có chút bực bội. 

Chương Đại Huy thấy bản mặt đen xì của Tông Chính Tiêu, trong lòng hơi lộp bộp, thầm nghĩ có phải mình đột nhiên cầu kiến khiến hoàng thượng nổi giận không. Chẳng qua dù trong lòng bất an nhưng hắn vẫn tận chức tận trách báo cáo chuyện quan trọng cho y. 

Thế gia sở dĩ có thể trở thành thế gí, trừ bỏ nội tình phong phú, trong tay có nhiều gia sán hơn bá tánh bình thường thì trong tay bọn hắn còn có vô số đất dai và những bí phương đọc đáo, cũng là căn cơ giúp bọn hắn duy trì vị thế. 

Lần này, Chương Đại Huy muốn bẩm báo chuyện có liên quan tới nghiệp làm giấy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play