Hoắc Tư Thừa ở lại trong sân đến tận nửa đêm, mãi đến sáng hôm sau mới rời đi. Chung Tức cũng gần như cả đêm không ngủ.
Hoắc Tư Thừa ngồi canh ở ngoài sân, còn anh thì canh chừng Hoắc Tiểu Bão. Thằng bé ngủ không được yên giấc, khóe mắt và chóp mũi đều đỏ lên, là dấu vết do khóc lâu để lại. Tư thế ngủ của thằng bé lúc này hoàn toàn thừa hưởng từ Hoắc Tư Thừa, cứ nằm dang tay dang chân chiếm trọn diện tích, trông như một chú sao biển.
Chung Tức lặng lẽ nhìn thằng bé. Thật ra, nếu đặt vào bảy năm trước, anh chẳng thể nào tưởng tượng được mình sẽ cùng Hoắc Tư Thừa tạo ra một sinh mệnh bé nhỏ, sinh mệnh đó lại sống trong bụng anh mười tháng rồi chào đời, sẽ lớn lên khỏe mạnh, vui vẻ như bây giờ.
Anh lại càng không nghĩ đến, anh và Hoắc Tư Thừa sẽ kết hôn.
Bảy năm trước, vào tháng bảy, anh và Hoắc Tư Thừa gặp nhau, tháng mười xác định mối quan hệ, đến tháng mười hai, Hoắc Tư Thừa đã gia nhập đội đặc công hải quân. Khi đó, Chung Tức thật sự muốn chia tay, cũng thật sự đã đề nghị chia tay, nhưng Hoắc Tư Thừa không đồng ý.
Không đồng ý thì thôi, Chung Tức chẳng có sức tranh cãi với hắn. Anh nghĩ rằng thời gian có thể giải quyết vấn đề này. Anh tiếp tục việc học, tiếp tục cuộc sống bằng phẳng của mình. Anh cố ý không quan tâm đến bất kỳ tin tức nào liên quan đến đội đặc công, cũng không muốn nói chuyện với Thịnh Huyên. Cuộc sống của anh bình lặng trở lại.
Cuối tuần, khi đến núi Dung Sơn ngắm sao, anh thường tự lẩm bẩm: "Lại xuất hiện nữa rồi."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT