"Dù là ruột thịt với ai thì em cũng không được dây dưa với Triệu Hữu Lương nữa." Anh tư An nói xong cũng không nhìn An Hồng Đậu, quay đầu đỡ Nhị Cẩu: "Anh Nhị Cẩu, cẩn thận chút, tôi đỡ anh nằm xuống."
Trên xe vừa vặn có một bao bông lớn, anh tư An cầm lên kê đầu cho hắn, vốn dĩ là bị thương ở đầu, đừng để trên đường xóc nảy nữa.
Nhị Cẩu nhìn chiếc xe ba gác chất đầy ắp đồ, hỏi: "Hồng Lâm, nhà cậu phát tài rồi à?"
Nhìn đống đồ trên xe, hắn suýt không tìm được chỗ ngồi.
Anh tư An cũng nhìn đống đồ trên xe mình cười hì hì, đưa tay vơ vơ, những thứ có thể treo ở tay lái thì treo hết lên tay lái, những thứ không treo được thì lấy xuống, trước tiên để Nhị Cẩu nằm lên, sau đó mới nhét từng thứ một vào.
Sau khi nhét xong, hắn còn không quên dặn dò: "Anh Nhị Cẩu, anh phải cẩn thận một chút, nằm im đừng cử động lung tung, đừng làm đồ của tôi rơi xuống vỡ hết."
"Biết rồi." Nhị Cẩu nằm trên xe ba gác có khí vô lực: "Anh nhìn ra rồi, hai người đến đón anh chỉ do tiện đường thôi phải không?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT