An Hồng Đậu không quan tâm đến những điều này, cô cuộn hết chăn gối cũ trên giường lại, bất chấp sự phản đối của bà An mà nhét vào tủ lớn ở đầu giường.
Đó vẫn là của hồi môn của bà An, đến nay đã dùng mấy chục năm rồi, hai chân tủ đều đã gãy, phải dùng hai viên gạch kê bên dưới nhưng cũng không nỡ thay.
Trải chăn gối mới lên giường, cất hết những thứ đồ đã cũ kỹ đi, An Hồng Đậu còn mang về một bộ quần áo mới cho bà An. Còn những đồ ăn kia, vốn dĩ cô còn định chia cho các cháu trong nhà, bây giờ nghĩ lại, thôi vậy!
Muốn trách, cũng không thể trách cô là người keo kiệt, chỉ có thể trách chúng tự có một người mẹ không ra gì.
Cho họ nhiều đồ, cô không sợ không nhận được hồi báo tốt đẹp gì, nhưng lại sợ họ phá hỏng chuyện của mình.
Đêm đến, nằm trong chăn mới ấm áp, bà An quay lưng về phía An Hồng Đậu cảm thấy vui mừng mà rơi nước mắt: "Nhớ lần trước đắp chăn mới, vẫn là lúc mẹ kết hôn, ông ngoại con bất chấp sự phản đối của gia đình mà lấy hết tiền tiết kiệm ra, mua cho mẹ hai cái chăn mới, chỉ vì chuyện này, mà dì con đã oán hận mấy chục năm nay."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play