Ông lão nhà họ An đã mất vì bệnh cách đây hai năm, may mắn là những đứa con trong nhà đều đã lớn, còn có một người chú út làm đội trưởng rất chăm sóc gia đình bọn họ, vì vậy cuộc sống trong nhà vẫn tạm ổn.

Gặp phải chuyện như vậy, người đầu tiên bà An nghĩ đến có thể giúp được họ, đương nhiên là người chú út làm đội trưởng kia.

Nhưng hiện tại trong thôn thu lương thực, đội trưởng An Đắc Lai dẫn người đi, con trai cả và con trai thứ của bà An đều đi theo nên đến tận bây giờ vẫn chưa thấy mặt.

"Vâng, con đi ngay." An Hồng Lâm chạy ra ngoài.

Dặn dò xong con trai út, bà An lại nhìn sang người con trai thứ ba: "Thằng ba, bây giờ con đến nhà họ Triệu một chuyến, nói với mụ già Mã Thúy Liên kia một tiếng, 20 cân lương thực đó nhà chúng ta không cần nữa!"

Nói xong, thấy không ổn, bà An lại nói: "Thôi thôi, hay là để mẹ tự đi, mụ già đó xảo quyệt lắm, Triệu Hữu Lương cũng không phải thứ tốt lành gì, con không phải là đối thủ của mẹ con chúng nó!"

Vợ của An Hồng Cường tên là Vương Đại Hoa, tính tình nóng nảy, không có tâm cơ, nghe thấy mẹ chồng sắp xếp như vậy, lập tức nóng mắt: "Mẹ, 20 cân lương thực đấy, chúng ta thật sự không cần nữa sao? Không phải là tiện nghi cho mẹ con nhà họ Triệu lòng lang dạ sói đó sao?"

Cũng không phải cô ấy không nỡ từ bỏ 20 cân lương thực, cô ấy chỉ đơn giản là cảm thấy không nuốt trôi cục tức này.

Gia đình họ còn phải sống tiết kiệm, 20 cân lương thực, thêm chút rau gì đó, đủ cho cả gia đình mười mấy người ăn trong nhiều ngày.

“Nếu không thì chúng ta còn có thể làm gì nữa? Chẳng lẽ chúng ta thật sự muốn Mã Thúy Liên đem chuyện này tố cáo lên xã sao?” Bà An cũng lo lắng nói: "Chẳng phải người ta vẫn nói quân tử báo thù 10 năm chưa muộn sao? Dù sao chúng ta cũng phải trấn an bọn họ trước, chờ em gái bọn con giải quyết xong chuyện này rồi lại xử lý bà già kia sau."

"Vừa nãy chẳng phải em gái đã nói rồi sao, chuyện hôm nay đều do Triệu Hữu Lương làm, bây giờ bọn họ cũng đang âm thầm sợ hãi, cũng không dám làm ầm ĩ ra ngoài?" An Hồng Cường cau mày nói.

Bà An thở dài: "Người ta nói chó cùng rứt giậu, 20 cân lương thực không phải nhiều nhưng cũng không ít, lỡ như bọn họ không nỡ trả lương thực mà thực sự tố cáo thì sao?"

Dù sao thì nói thế nào đi nữa, bà An cũng không nỡ đem con gái mình ra đánh cược may rủi.

Bà An ra ngoài, Vương Đại Hoa đảo mắt nhìn quanh, quay đầu cũng định ra ngoài.

An Hồng Cường gọi cô ta lại: "Nhà đang nhiều chuyện như vậy, không ở nhà ngoan ngoãn, lại chạy lung tung làm gì?"

Vương Đại Hoa có một tật xấu, không có việc gì liền thích ra ngoài đi dạo, mấy bà cô tụ tập lại, mồm mép nhanh nhảu lại thích buôn chuyện.

Nhìn tình hình hiện tại, không cần nghĩ cũng biết, trong thôn chắc hẳn là đang đồn thổi chuyện nhà bọn họ, người ngoài xem trò cười cũng đành, Vương Đại Hoa người đàn bà này chẳng lẽ còn muốn lúc này ra ngoài kể chuyện nhà mình ra sao?

"Anh nói chuyện có biết suy nghĩ không? Gọi là chạy lung tung cái gì? Tôi ra ngoài nghe ngóng tình hình, phải nghe xem trong thôn đồn thổi chuyện này thế nào chứ, hơn nữa Triệu Hữu Lương dám tính kế em gái chúng ta, tôi phải cho mọi người biết chuyện này không phải lỗi của em gái chúng ta, tránh cho bên ngoài còn thấy mẹ con nhà họ Triệu đáng thương chứ..."

Bình thường Vương Đại Hoa không được tính là thông minh, nhưng trong chuyện tìm cơ hội ra ngoài buôn chuyện, cô ta lại rất nhanh nhạy.

An Hồng Cường nghe vậy thì thấy cô ta nói cũng có lý.

Nói chuyện là một nghệ thuật, có người chết cũng có thể nói thành sống.

Vừa khéo, vợ hắn không giỏi về phương diện khác nhưng về khoản buôn chuyện thì lại có năng khiếu, cả ngày không phải chuyện nhà đông thì cũng là chuyện nhà tây, chuyện lớn chuyện nhỏ trong thôn không có chuyện gì là cô ta không biết.

An Hồng Cường suy nghĩ một chút, cúi đầu thì thầm dặn dò Vương Đại Hoa vài câu, sau đó lại nói: "Vợ à, lần này em phải thể hiện cho thật tốt đấy, đợi chuyện này qua đi, anh nhất định sẽ lên trấn mua đồ ngon cho em."

"Xì, coi tôi như trẻ con à?" Nói rồi, Vương Đại Hoa xoay người, nói giọng thô lỗ nhưng trên mặt lại nở nụ cười có chút nịnh nọt.

Bình thường Vương Đại Hoa có hơi không ưa An Hồng Đậu ngang ngược lại hay làm nũng, bản thân cũng từng chịu không ít thiệt thòi từ cô em chồng, nhưng dù sao cũng là em gái của chồng mình, cô ta không thể nào trong lúc này lại giẫm đạp lên người cô.

Bà An ra lệnh một tiếng, mọi người đều bận rộn với công việc của mình, Vương Đại Hoa cũng được An Hồng Cường giao nhiệm vụ, còn hắn thì chuẩn bị ở nhà khuyên giải An Hồng Đậu.

Nhìn khuôn mặt đen sì không chút biểu cảm của An Hồng Đậu, An Hồng Cường do dự không biết nên mở lời thế nào.

"Em gái à, mọi chuyện đã đến nước này, cách giải quyết tốt nhất cho chuyện này là em và cậu Thẩm nhanh chóng kết hôn." An Hồng Cường không sợ Thẩm Tương Tri không chịu cưới An Hồng Đậu, hai người đã có quan hệ vợ chồng, chuyện kết hôn không nhanh chóng giải quyết, nếu cử báo lên thì ai cũng không có kết cục tốt đẹp.

Tuy nhiên, nghĩ đến việc em gái mình rất có thể vẫn còn lưu luyến tên Triệu Hữu Lương kia, An Hồng Cường liền dụ dỗ: "Em xem này, cậu Thẩm kia tuy trông không được cường tráng lắm nhưng chiều cao lại hơn Triệu Hữu Lương một cái đầu, còn về ngoại hình thì cũng hơn Triệu Hữu Lương nhiều, hơn nữa cậu ta có học thức, lại là thanh niên trí thức từ thành phố về, biết đâu sau này còn có cơ hội về thành phố, lúc đó em có thể theo cậu ta về thành phố, sau này sẽ trở thành người thành phố, tốt biết bao!"

Nghĩ như vậy, An Hồng Cường thậm chí còn cảm thấy chuyện hôm nay thực sự không phải chuyện xấu, mà là chuyện tốt.

Nói thật lòng, với ngoại hình của em gái mình, ngay cả Triệu Hữu Lương cũng không coi trọng cô, giờ có thể gả cho một thanh niên trí thức từ thành phố về như cậu Thẩm, đó là chiếm được lợi lớn rồi.

An Hồng Cường vốn định phát huy tài ăn nói của mình, thế nào cũng phải khuyên em gái mình từ bỏ tên khốn Triệu Hữu Lương kia, chấp nhận cậu Thẩm.

Nhưng vừa ngẩng đầu lên, hắn đã thấy An Hồng Đậu đang nhìn mình bằng ánh mắt u ám.

Đôi mắt tuy nhỏ nhưng đen láy, cộng thêm khuôn mặt lạnh lùng, khiến An Hồng Cường nhất thời không dám mở miệng.

Lúc này An Hồng Cường vẫn chưa biết, thứ vô hình này, được gọi là khí thế.

"Cái đó, ầm ĩ cả buổi, nhà mình vẫn chưa cho gà ăn, em mệt thì nghỉ ngơi trước đi, anh ba đi cho gà ăn..." An Hồng Cường tự tìm cho mình một lý do, không muốn thừa nhận rằng đây là bỏ chạy.

Đợi ra khỏi cửa, hắn mới nhăn mặt, giơ tay nhẹ nhàng vỗ hai cái vào má mình.

Ghét cái miệng thối này, thật không biết giữ mồm giữ miệng gì cả!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play