"Đùa em thôi, đồ keo kiệt." Thẩm Tương Tri hôn lên trán cô, nói: "Nhà máy không phải của riêng anh, ngoài anh và Giang Hoài, những nhân viên nghiên cứu bên dưới ít nhiều cũng có một số cổ phần, lấy đất của nhà mình cho không nhà máy, anh không ngốc vậy."
"Vậy anh định trả bao nhiêu tiền?" Đã mang danh keo kiệt rồi, An Hồng Đậu dứt khoát để anh thấy bộ dạng keo kiệt của mình.
Cô vốn không định bán mảnh đất đó, chỉ có anh mới có thể khiến cô ra tay.
Dù sao cô hiểu rõ hơn ai hết, đất đai dù có để đó không làm gì, giá cũng sẽ tăng theo từng năm, bây giờ bán đi rất đáng tiếc.
Nhưng trong lòng cô cũng hiểu, cô không thể tự mình phát triển được, không hiểu được những thủ tục bên trong, cũng không có thời gian.
Nhưng xét về vị trí địa lý của mảnh đất đó, chắc chắn cũng không để trống ở đó mãi được, chưa nói đến việc có bị người khác để mắt tới hay không thì chính phủ cũng sẽ không đồng ý.
Dù sao Thâm Quyến đang trong quá trình phát triển với tốc độ cao, xung quanh đều là các tòa nhà cao tầng, khu phố sầm uất, để một mảnh đất trống ở đó thì ra sao.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT