Nói nữa, tổ tiên đời đời kiếp kiếp của họ đều ở đây trồng trọt, lại không phải đến mức không sống nổi, nhất định phải bước ra bước đó, không biết xấu hổ mà bám riết lấy người ta cầu xin.
Mặc dù bà An biết An Hồng Đậu đến thành phố Giang là có nhà riêng để ở nhưng trong lòng luôn không nhịn được mà suy nghĩ lung tung, luôn cảm thấy con gái sẽ bị nhà chồng bắt nạt.
An Hồng Đậu viết thư về cũng sẽ kể một số chuyện của mình nhưng bà sẽ không nói, chỉ vì sự can thiệp của cô, bà mẹ chồng kế đó đừng nói là làm hại cô, bây giờ còn không biết bị đưa đến xó xỉnh nào để sống qua ngày nữa.
Về chuyện An Trường Nguyệt bị thương ở thành phố Giang, An Hồng Đậu vốn định báo cho bố mẹ cô bé một tiếng, còn sau đó có cho cô bé tiếp tục ở thành phố Giang hay không, vẫn phải xem ý kiến của cả nhà.
Nhưng An Trường Nguyệt chủ động yêu cầu An Hồng Đậu đừng nói chuyện này với gia đình.
Mặc dù cô bé cũng nhớ nhà nhưng sau một thời gian ở thành phố Giang, cô bé càng cảm nhận được sự khác biệt giữa nông thôn và thành thị.
Không chỉ ở phương diện ăn mặc, mà còn thể hiện nhiều hơn ở sự chênh lệch về trường học và sự coi trọng giáo dục.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT