Bị làm chậm trễ như vậy, đã trôi qua hơn nửa buổi trưa.

Buổi sáng An Hồng Đậu lại không ăn gì, lúc này thực sự đói không chịu nổi.

Tìm một chỗ rẽ, cô lấy một ổ bánh mì từ trong không gian ra nhét cho no bụng, lúc này mới cảm thấy dạ dày dễ chịu hơn một chút.

Tiếp theo, An Hồng Đậu muốn tiếp tục kế hoạch lên núi của mình nhưng chưa đi được mấy bước thì thấy hai người An Trường Chinh và An Trường Nhạc đang cõng một thúng cỏ lợn trở về.

"Cô út, cô định đi đâu vậy?" An Trường Chinh ngạc nhiên nhìn chiếc gùi sau lưng An Hồng Đậu.

Phải biết rằng, cô út này của cậu ta vốn rất lười, bắt cô ấy làm việc gần như là không thể nhưng nhìn bộ dạng này, cho dù là ra ngoài chơi, cũng không đến nỗi phải đeo theo gùi chứ?

Có lẽ vì An Trường Chinh là con trai nên tâm cũng rộng hơn, thái độ cũng tốt hơn một chút.

Nhưng đứa trẻ An Trường Nguyệt này, từ khi gặp cô đã luôn cúi đầu, tuy không nói gì nhưng trên mặt lại là vẻ mặt phẫn nộ.

An Hồng Đậu nhớ lại ký ức của nguyên chủ, trước đây từng dựa vào thân phận cô út của mình mà bắt nạt cô bé này nhưng mấy hôm nay cô không ở nhà, cũng không đắc tội với cô bé, chuyện trước kia, không lẽ cô bé lại để bụng lâu như vậy sao?

"Cô muốn lên núi đi một vòng, thời điểm này, trên núi chắc là có không ít quả dại đã chín rồi, cô đi xem thử có thể hái được một ít về để ăn không." An Hồng Đậu tùy tiện tìm một lý do, còn chủ động hỏi hai người họ: "Không phải các cháu đi cắt cỏ lợn sao? Sao lại về sớm thế?"

Trong ký ức của An Hồng Đậu, cỏ lợn mà họ cắt về là để mang đến chuồng bò cho lợn và bò ăn, còn phần ăn không hết sẽ được phơi khô cất đi để dành dùng vào mùa đông.

"Bà bảo mấy hôm nay mọi người trong nhà đều quá mệt, bảo chúng cháu về sớm nấu nhiều cơm." Dù sao cũng là lúc nông vụ bận rộn, phải cho mọi người ăn no mới có sức làm việc, An Trường Chinh bình tĩnh trả lời.

An Trường Nguyệt tức quá nhưng không dám nói to, chỉ có thể dùng vẻ mặt không vui để tỏ vẻ ấm ức: "Chúng cháu không nhàn rỗi như cô út, ngày nào cũng ở nhà chạy đông chạy tây."

Nói là ở nhà trông cháu, thực tế thì ngay cả An Trường Viễn và An Đậu Nha nhỏ nhất cũng đã ba tuổi rồi, bình thường cứ lẽo đẽo chạy theo sau anh chị, căn bản không cần An Hồng Đậu trông nom.

Hơn nữa, lúc mọi người bận rộn như vậy, cô út ở nhà còn không nấu cơm, còn phải để hai đứa trẻ cắt cỏ lợn về nấu cơm.

An Trường Nguyệt năm nay 10 tuổi, cũng là một bé gái, rõ ràng là người một nhà, cô bé vẫn là con cháu, theo lý mà nói thì càng phải được chăm sóc hơn.

Nhưng so sánh hoàn cảnh của mình với An Hồng Đậu thì thấy ấm ức cũng là chuyện bình thường.

An Hồng Đậu nghe xong cũng không tức giận, ngược lại còn cười nhạt nói: "Ừ, nói cũng có lý, vậy nên để thay đổi ấn tượng của mọi người về mình, để trở thành một cô út hợp cách, sau này cô nhất định sẽ cố gắng chăm chỉ, sửa đổi thói quen lười biếng của mình."

Đừng nói An Trường Nguyệt tức giận, nếu cô có một cô út vừa lười vừa tham lại suốt ngày gây chuyện như vậy, có lẽ cô sẽ không nhịn được mà giết người diệt khẩu.

Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của hai người, An Hồng Đậu bất lực nhún vai.

Thấy chưa, tính tình của nguyên chủ trước đây quá tệ, khiến bây giờ cô nói thật cũng dọa trẻ con.

Mãi đến khi An Hồng Đậu đã đi xa, An Trường Chinh và An Trường Nguyệt vẫn còn ngây người đứng đó nửa ngày.

"Anh, cô út... cô út bị sao vậy?" Cảm giác của cô bé giống như cô đã thay đổi thành một người khác vậy.

"Có lẽ là lớn rồi." Bà nội cũng nói cô út kết hôn rồi thì đã là người lớn, đương nhiên sẽ không giống trước kia nữa.

Ngoài lý do này ra, An Trường Chinh cũng không biết giải thích thế nào về sự hiểu chuyện của cô út hiện tại.

"Nhưng mà không đúng, có phải cô út nói là cô ấy muốn lên núi không?" An Trường Nguyệt đột nhiên nhớ ra liền hỏi: "Không phải bà nội đã nói nhiều lần là không cho người nhà chúng ta lên núi sao, trên núi có rất nhiều thú dữ, nếu cô út gặp nguy hiểm thì phải làm sao?"

An Trường Chinh cũng nhớ ra chuyện này, vội vàng tháo gánh cỏ trên lưng xuống, dặn dò An Trường Nguyệt: "A Nguyệt, em về nhà trước đi, anh đi tìm cô út.""

Đợi đến khi An Trường Chinh đuổi đến chân núi thì đã sớm không thấy bóng dáng An Hồng Đậu đâu rồi.

Trong lòng An Trường Chinh vô cùng lo lắng.

Nếu cô út xảy ra chuyện gì thì bà nội nhất định sẽ phát điên.

Nhưng bây giờ cậu ta cũng chỉ là một đứa trẻ, hơn nữa trong núi lại được người lớn đồn thổi rất đáng sợ, khiến cậu ta không dám một mình lên núi tìm người.

Bất đắc dĩ, An Trường Chinh đành phải chạy về nhanh về phía đầu thôn.

Một nhà bà an đang ở trên ruộng, người thì cuốc đất, người thì dọn dẹp, từ xa đã nghe thấy tiếng gọi vội vã của đứa cháu đích tôn nhà mình.

Bà An đứng thẳng người, quay đầu nhìn lại, người đang chạy về phía này từ trên phía đầu thôn, không phải là đứa cháu đích tôn nhà mình thì là ai!

"Bà ơi, không xong rồi, cô út một mình chạy lên núi rồi!"

Lời nói của An Trường Chinh khiến bà An suýt ngã lăn ra đất, may mà con dâu cả bên cạnh kịp thời đỡ lấy bà, quay đầu hỏi An Trường Chinh: " Trường Chinh, cháu nói gì cơ?"

"Cô út một mình lên núi rồi, cháu không dám đi theo tìm cô ấy." An Trường Chinh cúi đầu đứng đó, vẻ mặt như thể đã làm sai chuyện gì.

An Hồng Binh lập tức ném đồ trên tay xuống đất, mở miệng trách móc: "Sao con không ngăn cô út lại? Trên núi nguy hiểm như vậy, một mình cô lên đó thì làm sao được?"

Lời nói của An Hồng Binh lập tức khiến Lâm Thuý Hoa tức giận, mấy ngày nay vốn đã không vui vì chuyện nhà cửa, giờ lại vì An Hồng Đậu mà khiến con trai mình bị mắng, Lâm Thúy Hoa lập tức phản bác:

"An Hồng Binh, em gái anh có tính tình thế nào anh không biết sao? Trường Chinh chỉ là một đứa trẻ, ngày thường nó đã bị em gái anh bắt nạt đến nỗi ngẩng đầu cũng không dám, anh dựa vào đâu mà cho rằng nó có thể ngăn cản được em gái anh? Hơn nữa, tôi chỉ nghe nói người lớn chăm sóc đứa nhỏ, chứ chưa từng nghe nói có cô út nào ở nhà cả ngày không làm gì, còn bắt đứa cháu trai đi làm hết công điểm rồi về trông mình!"

An Hồng Binh nhíu chặt mày, hắn cũng biết những gì vợ mình nói là đúng, hắn cũng không có ý trách móc đứa trẻ, chẳng phải vì trong lòng lo lắng, lời nói cứ thế mà tuôn ra sao!

Mặc dù có chút không vui nhưng đối mặt với vợ mình, hắn cũng biết mấy ngày nay vì chuyện nhà cửa mà cô ta rất có ý kiến, An Hồng Binh cũng đành kìm nén cơn tức giận trong lòng.

Còn bà An, sau khi bình tĩnh lại, vội vàng nói: "Đừng cãi nhau nữa, còn không mau đi tìm em gái con!"

Đứa trẻ này từ nhỏ đã nghịch ngợm, tính tình cũng sốc nổi cứng đầu, nếu thực sự một mình chạy vào núi, gặp nguy hiểm thì phải làm sao!

Lâm Thúy Hoa đã tức giận mấy ngày nay, càng ngày càng tức, đặc biệt là thấy An Hồng Binh lúc này không nói gì, nên cô ta càng cảm thấy mình có lý, liền cãi một câu: "Tìm gì mà tìm, người lớn như vậy chứ có phải không có não đâu, còn phải để người khác đã làm việc mệt chết còn phải bỏ dở công việc trong tay đi tìm cô ta."

"Lâm Thúy Hoa, cô nói thế là lời do người nói sao? Đó là em gái tôi!" An Hồng Binh muốn động thủ ngay lập tức, may mà có nhiều người xung quanh vội vàng kéo hắn lại.

Thực ra hắn cũng không thực sự muốn động thủ, chỉ là trong lòng quá tức giận, Lâm Thúy Hoa lại nói chuyện không chút nể nang, vừa giơ tay lên hắn đã hối hận, những người xung quanh kịp thời kéo hắn lại, cũng coi như cho hắn một bậc thang để xuống.

Lâm Thúy Hoa nhìn là biết, chồng mình đang tức giận, lập tức cũng bị doạ cho sợ không nhẹ.

Nhưng thấy An Hồng Binh bị người ta kéo lại, cô ta lập tức lại thấy mình ấm ức, ngôi phịch xuống đất khóc lóc thảm thiết.

Cảnh tượng nhất thời trở nên hỗn loạn.

Bà An vẫn đang lo lắng cho con gái mình, hôm nay hai người con trai khác không được phân công đến đây, trong lòng bà vừa lo lắng vừa tức giận, suýt nữa thì ngất xỉu.

Hôm nay Trương Kiến Quân cũng vừa vặn được phân công đến thửa ruộng này, nhìn thấy cảnh tượng náo loạn của nhà họ An, lại nghĩ đến người bạn Thẩm Tương Tri bị què một chân, hiện tại đang nằm trên giường.

Dù sao bây giờ An Hồng Đậu cũng coi như là vợ của Thẩm Tương Tri, hắn không thể thực sự thấy cô xảy ra chuyện mà không quan tâm.

"Bà đừng quá lo lắng, đồng chí An từ nhỏ đã lớn lên trong thôn, cô ấy hiểu rõ tình hình trên núi, nên sẽ không mạo hiểm đi vào sâu trong núi đâu, trong thôn chúng ta không phải cũng thường có trẻ con ra ngoài sườn núi để lấy trứng chim sao, có lẽ đồng chí An chỉ đi loanh quanh bên ngoài thôi, nếu bà thực sự không yên tâm, hay là để tôi đi tìm thử xem? Từ nhỏ tôi đã luyện tập một chút, chỉ cần không phải là sâu trong núi thì vẫn có thể đối phó được."

"Thôi được, vậy làm phiền đồng chí Trương rồi." Bà An vội vàng cảm ơn.

Trương Kiến Quân đi trước, An Hồng Binh cũng không muốn ở lại đây nữa, dứt khoát đi theo cùng: "Mẹ, con đi cùng đồng chí Trương."

Mọi người đã đi xa lắm rồi, bà An mới nhớ ra hỏi An Trường Chinh: "Trường Chinh, là cô út con nói với con là con bé muốn vào núi sao? Còn nói gì nữa không?"

"Cô út nói cô ấy muốn vào núi tìm quả dại về để ăn mừng." Mẹ ruột của mình vẫn đang khóc ở bên cạnh, trong lòng An Trường Chinh cũng thấy khó chịu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play