Nhị Cẩu lại mở bao tải ra, lấy ra chiếc chăn bông được cuộn lại bên trong.
Chiếc chăn bông không quá dày nhưng bên trong lại cuộn hai bức tranh chữ, còn có một chiếc bình hoa.
Thấy An Hồng Đậu nhìn chằm chằm vào đây, Nhị Cẩu giải thích: "Vài thứ đồ chơi này là anh lấy từ nhà một địa chủ ở rất xa, nghe nói là tranh hoa điểu gì đó, anh cũng không biết có quý không, cũng không biết cô có thích không nhưng ông ta nói là rất quý, cho nên anh mới mang đến đây cho cô xem, nếu cô không thích, sau này anh sẽ không mang nữa. Còn chiếc bình hoa này, nghe nói là đồ quý cách đây mấy trăm năm, cả đường mang đến đây mệt muốn chết..."
So với những thứ này, An Hồng Đậu lại nhìn chằm chằm vào chiếc chăn bông của hắn, đánh giá một cách mơ hồ.
Nhị Cẩu có chút chột dạ, để chuyển hướng sự chú ý của cô, vội hỏi: "Đúng rồi em gái, trong nhà cô có cơm không? Anh ngồi tàu cả đường không ăn gì, xuống tàu lại vội vã đi xe buýt nên cũng không ăn cơm, giờ bụng đói sắp xẹp rồi!"
"Có, xuống tầng trước đã, ăn cơm xong rồi nói chuyện tiếp." An Hồng Đậu biết, lần này hắn đến, chắc chắn không chỉ đơn giản là để đưa đồ cho cô.
Nếu không, cũng sẽ không đến mà không báo trước một tiếng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play