Hôm nay tinh thần Khê Bảo rất tốt, cô bé hẹn Kỷ Cảnh Nghiên đến khu vực an trí cho dân thường Mật Thành để xem xét.
Thực tế, cô bé muốn tìm Nhiếp Uyển Phương. Mấy ngày nay nằm trên giường, cô bé luôn nghĩ đến cảnh tượng bạn nữ đó để chân trần cuống quýt chạy trốn, cùng với khuôn mặt đầy bất lực và sợ hãi.
Khê Bảo càng nghĩ càng thấy khó chịu.
“Cậu thu xếp xong chưa?” Kỷ Cảnh Nghiên liếc nhìn Khê Bảo, mái tóc của Khê Bảo đen nhánh mượt mà, lúc này được buộc thành một cái đuôi ngựa nhỏ cao cao. Thời tiết Mật Thành ấm hơn thủ đô một chút, lúc này cô bé mặc một cái áo khoác dài tay màu hồng nhạt, phía dưới là cái quần yếm, trên người đeo cái túi thường dùng, trông vừa hoạt bát vừa đáng yêu.
Khê Bảo gật đầu: “Vừa rồi cậu gọi điện thoại với ai vậy?”
“Là một người thầy của tớ ở Mật Thành.” Kỷ Cảnh Nghiên không nói nhiều, chỉ tay về phía chiến sĩ đang đợi ở dưới lầu: “Đi thôi, anh chiến sĩ đó sẽ đưa chúng ta đi.”
“Khê Bảo, hai em muốn đi đến chỗ núi Vạn Bình sao? Bây giờ ở đó không yên ổn lắm đâu.” Đồng chí này vẫn còn trẻ, khuôn mặt non đến mức búng ra sữa, khoảng chừng mười tám, mười chín tuổi, lúc nói chuyện sẽ tươi cười đầy thân thiện, cho nên chớp mắt đã quen với Khê Bảo.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT