Edit: Hiền
Người được anh gọi là chú Hải là một cụ già tám mươi tuổi, nghe anh nói như vậy, trên mặt cũng thấy xấu hổ: "Chuyện nhà các cháu, chú cũng không biết rõ nội tình, chuyện của mẹ cháu đúng là làm thế không được. Sau này á, ai cho mẹ cậu ấy vay tiền thì nên cân nhắc cho kỹ."
Dứt lời, ông ấy tiếp tục trách mắng mẹ Quý: "Bà cũng là mẹ người ta rồi, một chút chừng mực cũng không có, chẳng ra dáng một người mẹ gì cả, đúng là không biết xấu hổ!"
Sắc mặt mẹ Quý khó coi, nhưng Quý Hoài căn bản không muốn duy trì cái tình mẫu tử giả tạo này nữa. Anh thở dài một tiếng, dứt khoát nói thẳng: "Chúng cháu là phận con cái, quả thật cũng hết cách, mẹ cháu là người như vậy, cháu và bà ấy không hợp nhau, mỗi năm cho tiền cũng không thể nhiều hơn, nợ nần thật sự không trả nổi nữa."
"Sau khi bố cháu mất, cháu lớn lên trong hoàn cảnh chẳng khác nào con hoang, trước đây bà ta cũng không quan tâm cháu, bây giờ lại can thiệp rất nhiều vào hôn nhân của cháu, cứ để bà ta quấy phá như vậy, sợ là ngày bọn cháu ly hôn cũng không còn xa nữa. Cứ để bà ta nợ như vậy, cháu cũng chỉ có thể mặc kệ bà ta thôi."
...
Không phải là kể khổ sao? Ai mà không biết?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT