Bên ngoài, Lý Ngọc Ẩn đang nghe thấy tiếng cười nói của biểu muội và nương thì đột nhiên dừng bước, đang muốn xoay người rời đi thì hạ nhân chính viện lại hiểu lầm ý của hắn, thấy bóng dáng đại thiếu gia nhà mình thì lập tức lớn tiếng kêu tên của hắn.
Tống Sư Trúc nghe thấy đại biểu ca tới, liền biết chắc Phủ Học đã tan học, nàng nhìn sắc trời bên ngoài một chút, liền đứng dậy muốn cáo từ.
Lý cữu mẫu nhìn nhi tử thân ngọc đứng thẳng, trong lòng thở dài một tiếng, biết Tống Sư Trúc hôm nay đã có mệt mỏi, cũng không có giữ lại ăn cơm, chỉ nói: “Đại Lang giúp nương tiễn Trúc nhi.” Lại nói, “Các ngươi từ nhỏ lớn lên, quen biết tuy đã thành thân, cũng đừng ném đi tình cảm thân thích.”
Bởi vì lời nói của Lý Ngọc Nhiên, Tống Sư Trúc luôn cảm thấy câu nói này của cữu mẫu mình dường như đang ẩn dụ điều gì đó, nhưng lại không muốn nghĩ nhiều.
Tống Sư Trúc vốn cũng chỉ là mỗi hai năm đi theo nương nàng qua phủ thành thăm người thân một lần, mỗi lần trở về không quá mười ngày nửa tháng, nói là cùng Lý Ngọc Ẩn có tình cảm thắm thiết cũng không hẳn là vậy. Càng đừng nói đại biểu ca còn là một quân tử, từ mấy năm trước sau khi nàng cự tuyệt hôn sự, hắn lo lắng hiềm nghi, vẫn chưa nói chuyện với nàng.
Lý Ngọc Ẩn đưa nàng đến bên cạnh xe ngựa mới dừng lại, nói: “Buổi chiều hôm nay đa tạ biểu muội đã theo giúp nương ta.” Mặt mày hắn trong sáng, đường nét anh tuấn hơn xưa, nhưng thái độ so với lúc trước càng lãnh đạm hơn vài phần.
Tống Sư Trúc: “Cữu mẫu cũng chỉ điểm ta rất nhiều.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT