Lý thị thấy khuê nữ tò mò như vậy, cười nói: “Có lẽ là nhị thẩm của ngươi không thích nhi nữ này, lão thái thái theo nhị thúc ngươi nhậm chức, cũng không thể đối nghịch với nhi tức.”

“Nhi nữ thấy Nghiễn nhi rất tốt, cốt nhục huyết mạch của mình, vì sao nhị thẩm không thích nàng?” Tống Sư Trúc co người trong chăn, chỉ lộ ra một cái đầu tròn vo, mắt to lập loè.

Lý thị lắc đầu: “Con đi hỏi nhị thẩm đi.” Tống huyện thừa có thể sẽ biết một ít, nhưng Lý thị trước đó đối với những chuyện này xưa nay không có lòng hiếu kỳ, nàng thấy Tống Sư Trúc thật sự muốn biết, nghĩ nghĩ, quyết định đêm nay hỏi phu quân một câu. Cho dù bên trong có bí ẩn gì, Tống Sư Trúc biết cũng không có hại gì, đều là đại cô nương, chung quy sẽ không ra bên ngoài nói lung tung.

Tống Sư Trúc được nương nàng hứa hẹn, liền an tâm xuống. Biểu muội cho nàng cảm giác rất kỳ quái, bản thân Tống Sư Trúc cũng không nói được, nàng chính là cảm thấy nếu Tống gia vẫn đối với nàng như vậy, về sau nhất định sẽ có ngày hối hận.

Loại trực giác này tới rất cổ quái, giống như chuyện của Trương gia kia, mặc dù Lý thị cảm thấy nhà mình đè ép được, nhưng Tống Sư Trúc lại cảm thấy có lẽ là không dễ dàng giải quyết như vậy.

Không biết có phải là ngày nghĩ gì đó, đêm có mộng hay không. Tống Sư Trúc mơ thấy mấy cơn ác mộng, cuối cùng nàng mơ thấy tối nay lão thái thái cho nàng lò sưởi trong tay đột nhiên nổ tung, trong lúc nhất thời bị dọa tỉnh lại, mồ hôi lạnh chảy ra.

Loa Sư gác đêm ở bên ngoài, lập tức nghe được tiếng hít thở của Tống Sư Trúc không giống bình thường. Nàng ta hỏi: “tiểu thư làm sao vậy?”

Tống Sư Trúc đang nghĩ tới giấc mộng kia. Giấc mơ vừa rồi thật sự chân thực. Ngay cả khi bếp lò nổ tung, cục than mang theo tia lửa nàng cũng thấy rất rõ ràng, Tống Sư Trúc bỗng nhúc nhích, không cẩn thận đem bát canh trong chăn đổ xuống đất, phịch một tiếng, trong phòng yên tĩnh có vẻ càng dọa người hơn.

Tống Sư Trúc bình tĩnh lại một chút, cảm giác bất thường trong lòng càng ngày càng nặng, nhất là trong đầu nàng không ngừng nhớ lại lò sưởi kia của lão thái thái, rốt cuộc nhịn không được ngồi dậy hỏi: “Bây giờ là giờ nào rồi?”

“Giờ tý rồi.”

Trong Bách Thụy Hiên của Lý thị, Tống huyện thừa cũng đang nhìn canh giờ. Sau khi vào tháng Chạp, nha môn khắp nơi đều bận rộn, mấy ngày nay hắn vẫn luôn trấn thủ ở huyện nha, chỉ sợ sẽ có tặc nhân trà trộn vào thành quấy rối, tuần bộ tìm không thấy người. Trương tri huyện vẫn chờ bắt thóp hắn, Tống huyện thừa thà rằng bận một chút cũng không thể chừa đường sống cho kẻ địch.

Hắn thở ra một hơi thật sâu, buồn ngủ đến mức ngay cả giày cũng là thê tử cởi cho hắn. Lý thị cầm một bên khăn nóng lau mặt cho hắn, thấy chòm râu trên cằm Tống huyện thừa đều đông cứng lại, cũng đau lòng, nghĩ đến lời khuê nữ nói buổi chiều, không khỏi oán hận nói: “Trương gia thật sự là xung khắc với chúng ta.”

Tống huyện thừa chợp mắt một cái, bị vợ đánh thức, cười một cái: “Hắn cũng không có mấy ngày dễ chịu, ta nghe được tin tức, nói là cấp trên muốn phái người xuống kiểm toán. Năm ngoái, Châu đã phát cho hắn khoản tiền, xây dựng cổng thành như vậy, vừa nhìn đã biết tham nhũng không ít.”

Tống huyện thừa cười đến hả hê, làm quan không có mấy người trong sạch, nhưng người nào có thể đưa tay, người phỏng tay, xưa nay hắn đều phân rõ ràng. Không giống như Trương tri huyện, đói bụng ăn quàng, chỉ cần có thể ăn đều ăn vào mồm. Tống huyện thừa đã sớm muốn xem xem hắn chết như thế nào.

Lý thị không muốn tướng công về nhà còn phải nghĩ những công sự kia, liền nói: “Khuê nữ của ngươi đau lòng ngươi đấy.” Nàng nói lại một lần những lời Tống Sư Trúc nói trên xe ngựa hôm nay, cười nói: “Nói là vừa đến Trương gia đã cảm thấy bọn họ muốn giở trò xấu với ngươi, lão thái thái tối nay còn nói khuê nữ là áo bông nhỏ của ta, ta thấy là áo bông nhỏ của phụ thân ngươi mới đúng.”

Tống huyện thừa vuốt râu, trong lòng tựa như ngâm trong suối nước nóng, hừ hừ nói: “Coi như không uổng công thương nàng.” Nhi tử đọc sách ở bên ngoài, trong nhà quanh năm chỉ có đại khuê nữ ở nhà, Tống huyện thừa cùng khuê nữ cảm tình luôn thâm hậu. Năm kia sau khi biết triều đình có thể sẽ tuyển tú, ông thật sự là lo lắng đề phòng, vội vàng đính hôn cho nàng cùng với Phong gia, chỉ sợ nhi nữ vào hoàng cung liền không ra được nữa.

Nghĩ đến hiền tế mình nhìn trúng, Tống huyện thừa đang muốn nói chuyện, bên ngoài liền truyền đến một trận kêu to sốt ruột.

Lý thị nhíu mày, hơn nửa đêm gào rú như quỷ, là muốn đánh thức lão thái thái đúng không. Nàng đang muốn gọi người vào hỏi một chút chuyện gì, Trương ma ma của nàng liền vén rèm lên, thở hổn hển nói: “Đại tiểu thư sai người tới báo, lão thái thái phát bệnh rồi.”

Trong Thiên Hi đường, Tống lão thái thái sắc mặt xám xịt nằm ở trên giường, nửa người trên xiêm y cởi sạch, bên cạnh là một ma ma hiểu y thuật đang cầm kim châm dài ba tấc châm cho người. Một châm đâm xuống thân châm mất một nửa, Tống Sư Trúc nổi da gà từng lớp trên người kèm theo sợ hãi phát tác, ở một bên nhìn cũng cảm thấy đau.

Tống Nghiễn cũng tới, nàng vốn ở trong sương phòng chính viện, bây giờ đứng bên cạnh Tống Sư Trúc, hai tỷ muội động viên lẫn nhau, chống đỡ đến khi rèm bông có động tĩnh, mới không hẹn mà cùng thả lỏng lực độ.

Lý thị để mặc khuê nữ dùng khăn lau mặt cho mình, vừa rồi nàng tới quá gấp, chạy thở hồng hộc, sợ vào trong còn mang theo khí lạnh, còn dùng lò lửa sưởi người ở bên ngoài, lúc này đuôi lông mày đều bốc lên hơi nước sau khi tuyết bốc hơi.

Tống Sư Trúc vừa lau mặt giúp Lý thị, vừa nhỏ giọng báo cáo tình huống.

Vừa rồi chính là nàng sai người đi gọi Lý thị và Tống huyện thừa.

Phát hiện môi lão thái thái tím bầm, Tống Sư Trúc tóc gáy đều dựng đứng. Mấy nha hoàn ngăn nàng không cho nàng vào cửa đều run chân đến nói không ra lời, chỉ biết quỳ rạp xuống đất không ngừng dập đầu. Thời khắc mấu chốt, vẫn là nàng nhớ tới lão thái thái đã nói người mang theo ma ma biết y thuật bên người, mới vội vàng bảo người đi gọi người.

Lý thị nghe xong những lời này, trong lòng đã có tính toán. Lúc này cũng không phải là thời điểm tính sổ, ba người cùng đứng ở bên giường, đều nhìn chằm chằm động tác của lão ma ma, trong lòng toát mồ hôi lạnh.

Qua hơn nửa khắc đồng hồ, ma ma châm cứu lau mồ hôi trên mặt, Lý thị nhanh chóng cho người đi lên đỡ Kim ma ma, lại hỏi lão thái thái có sao không.

Ma ma đi theo lão thái thái gần mười năm, tối nay là nguy cấp nhất. Sau khi bắt mạch cho lão thái thái một lần nữa, ma ma mới thở ra một hơi, may mắn nói: “Thật sự là ông trời phù hộ, nha hoàn gác đêm ngủ quá say, may mắn tiểu thư tới kịp thời, nếu không lão thái thái sẽ không cứu về được.” Khi bệnh nhân bị chứng tim đập nhanh phát tác, thật sự là tranh thủ thời gian với Diêm Vương gia, nhất là trời lạnh như vậy, nếu lại muộn thêm mấy khắc, thần y tới cũng không cứu được.

Nghe được lão ma ma nói như vậy, mấy người trong phòng mới bình tĩnh lại. Mọi người chuyển ra gian ngoài, Kim ma ma lại nói với Tống huyện thừa một lần.

Tống huyện thừa vừa rồi đã lo lắng chờ ở bên ngoài, lúc này nghe được tin, quai hàm cắn thật chặt rốt cuộc buông ra.

Lý thị nhìn hắn mặt lạnh đến tím tái, đau lòng lấy tay chà mặt hắn, vừa rồi hai người ra cửa đều là vừa vội vừa hoảng, Tống huyện thừa ngay cả đội mũ che tuyết cũng quên mang.

Một lúc lâu sau, Tống huyện thừa mới thở ra một hơi thật sâu, nghiến răng nghiến lợi nói: “Mấy nha hoàn không trông coi tốt lão thái thái đều trói lại trước, lão thái thái nếu không có việc gì thì thôi, nếu lão thái thái có việc, đánh chết không nói.”

Cả phòng một chút xíu tiếng vang cũng không có, Tống Sư Trúc cũng là lần đầu tiên thấy phụ thân nàng giận như vậy.

Tối nay nàng cũng rất tức giận, dù sao nằm trên giường cũng là tổ mẫu ruột của nàng, nếu nàng không đến, sáng sớm ngày mai thi thể lão thái thái đều lạnh. Những nha hoàn gác đêm kia có thể thủ thành như vậy, nàng cũng phục, lão thái thái tóm lại sẽ không thật sự có chuyện, nên để bọn họ bị dọa một chút, về sau mới biết được cảnh tỉnh.

Khóe mắt Lý thị liếc thấy khuê nữ không đi lên cầu tình, thở phào nhẹ nhõm, gật gật đầu, nhanh chóng sai người đi làm.

Bóng đêm dày đặc, quản sự trong phủ đã xuất phát đi mời đại phu, mấy người chờ đại phu tới, trong nhà chính một mảnh yên tĩnh.

Tống Nghiễn nhìn đại bá cùng đại bá nương, lại nhìn Tống Sư Trúc một lần, rất muốn hỏi Tống Sư Trúc làm sao biết lão thái thái sẽ xảy ra chuyện. Chỉ là nàng từ trước đến nay chính là hũ nút, cho dù có chuyện muốn nói, cũng không dám tùy tiện lên tiếng.

Tống huyện thừa đột nhiên nói: “Làm sao Trúc nhi biết lão thái thái xảy ra chuyện?”

Tống Sư Trúc đã sớm nghĩ ra lý do: “Hôm nay lúc ở chính viện ta đã cảm thấy sắc mặt lão thái thái khó coi, sau khi trở về phòng ngủ không yên, vẫn luôn nghĩ đến chuyện này, có lẽ là giữa thân nhân có dự cảm, cho nên mới đi xem.”

Chuyện quá mơ hồ, nói ra người khác không tin, còn không bằng thật thật giả giả như vậy để cho người ta tin phục.

Tống Sư Trúc tự cảm thấy mình thoái thác không chê vào đâu được, chỉ là... Phụ thân nàng hình như không tin.

Tống Sư Trúc ở dưới ánh mắt hiểu rõ hết thảy của phụ thân nàng có chút không được tự nhiên. Nàng lặng lẽ nhìn người trong phòng một chút, nơi này nếu chỉ có phụ thân cùng nương nàng, nàng liền nói tình hình thực tế, hiện tại nhiều người đây không phải sợ dọa người sao.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play