“Phong nhị thiếu gia lần đầu tới viện của tiểu thư, ta phải đi thông báo với các tiểu nha hoàn một chút, để bọn họ đều quy củ một chút, không thể để tiểu thư mất mặt trước mặt cô gia tương lai.”
Người còn chưa tới, Loa Sư giống như gà mái già vậy lo lắng không yên, Tống Sư Trúc bị ảnh hưởng, sờ lên ngực, cũng cảm thấy tim đập có chút nhanh hơn.
Tống Nhị Lang vừa rồi bị phụ thân hắn mắng một trận, đang phiền muộn, Tống Văn Thắng liền hạ một nhiệm vụ tiếp khách cho hắn.
Hắn ha ha cười hai tiếng, biểu muội nói không giữ lời, rõ ràng nói không cho phụ mẫu hắn biết chuyện này, đại bá phụ quay đầu liền tìm phụ mẫu hắn. Có trời mới biết lúc ấy hắn bị phụ thân mắng đến mức đầu óc choáng váng.
Phong Hằng cùng nhau đi tới, tâm tình đều hết sức tốt. Dù sao lúc trước hắn cũng đã rèn luyện ở bên ngoài một năm, mặc dù lúc sáng sớm như có người cầm búa đập đầu, nhưng sau khi uống canh giải rượu xong thì cũng khá hơn nhiều.
Tống Nhị Lang vừa vặn tạo thành chênh lệch rõ ràng với hắn, giống như một đóa kiều hoa bị người chà đạp khô héo. Nhất là khi bước vào viện tử của Tống Sư Trúc, loại cảm giác này của Phong Hằng càng nặng hơn.
Tầm mắt của bọn nha hoàn đều đặt trên người hắn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT