Đại sư chắp tay trước ngực niệm Phật: “Lão nạp chỉ là thuận miệng nói một lời mà thôi, thí chủ mới thật sự là đang tích đức cho chúng sinh.”
Phong Hằng thấy đại sư có bộ dáng chí công vô tư, nhịn không được hỏi: “Thứ cho Phong mỗ mạo muội hỏi một câu, vì sao đại sư nguyện ý hỗ trợ?”
Duyên đại sư tươi cười dạt dào nói: “Tôn phu nhân phúc đức thâm hậu, thiên mệnh thiên định. Phúc nhân như thế, nhưng có chỗ cầu, kiệt lực tương trợ mới là chuyện thuận theo thiên đạo. Thi thời tuy nhỏ, nhưng được phúc báo đại, đây cũng là một phen cơ duyên của lão nạp.”
Phong Hằng nghĩ đến sự hoài nghi của thê tử đối với đại sư, trong lòng có vài phần cạn lời. Thật ra hôm nay từ phản ứng của lão sư nhà mình và Hoàng Thượng, Phong Hằng cũng đã nhìn ra, Duyên đại sư đúng là cao tăng, chỉ là bọn họ ở trong huyện kiến thức nông cạn, nên mới có chỗ bất kính với đại sư.
Cuối cùng đến sơn môn, Duyên đại sư còn mời Tống Sư Trúc lúc rảnh rỗi đến chùa phẩm trà, Phong Hằng cũng không muốn giấu hắn, Tống Sư Trúc cũng không muốn người khác biết chỗ kỳ dị của nàng, nghĩ đến lời mời đối với đại sư nhượng bộ lui binh.
Duyên đại sư cũng không cưỡng cầu, trước khi đi lại tặng Phong Hằng tám chữ. Sau khi Phong Hằng nghe xong, trong lòng đột nhiên buồn cười, cảm thấy thê tử hẳn là sẽ tương đối xoắn xuýt khó xử chuyện gặp mặt đại sư.
Tống Sư Trúc chỉ có thể nói, phu quân nhà mình hiểu khá rõ nàng. Thành ngữ tám chữ Duyên tặng cho Phong Hằng là "Đại nạn không chết tất có hậu phúc", những lời này không phải là đối với tử kiếp của Phong Hằng sao. Mặc dù tất cả mọi chuyện thật ra là bắt đầu từ ác mộng của Triệu thị, đại sư biết tình hình cụ thể trong đó, rất có thể chỉ là dựa theo đó mà nói...
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT