Tống Sư Trúc không tiện nói thêm gì nữa, nếu Mộ Thanh Uyển nguyện ý mang theo gia nghiệp lập gia đình, những phiền toái này kỳ thật đều có thể giải quyết dễ dàng, nhưng nàng lại không muốn để cơ nghiệp phụ thân nàng cả đời dốc sức làm ra mang họ người khác, vì thế thậm chí còn đem muội muội vừa sinh ra trở thành đệ đệ mà nuôi.
Tống Sư Trúc thầm thở dài một tiếng, lại hỏi thăm về kinh doanh của nàng.
Mộ Thanh Uyển chỉ điểm nàng vài câu, thấy Tống Sư Trúc thật sự cảm thấy hứng thú, đột nhiên nhớ tới một chuyện: “Nếu ngươi muốn buôn bán hàng da, trong tay ta có một lô da hồ ly, ước chừng một ngàn tấm, đều là da, phẩm chất rất tốt, giữ gìn cũng tốt, chỉ là địa điểm đặt có chút phiền phức, nếu ngươi muốn, hai ngàn lượng là đủ.”
Mộ Thanh Uyển nói sảng khoái như vậy, Tống Sư Trúc suy nghĩ một chút: “Lô hàng này sẽ không phải là của ngươi chứ?”
Mộ Thanh Uyển cười, cũng không gạt nàng: “Là đơn làm ăn cuối cùng khi phụ thân ta còn sống, nhà kho hắn thuê ở trong huyện nhà cữu cữu ta. Lúc trước ta bảo người đi đề cập hàng, người trong huyện cùng một giuộc với cữu cữu ta, ta còn chẳng vào được xe ngựa chở hàng. Chỉ là mấy cữu cữu ta cũng không thể độc chiếm, các tộc lão Mộ thị cũng muốn đám hàng này, mua chuộc người trong kho hàng, không cho cữu cữu ta lấy hàng.”
Lô hàng kia cứ để mãi như vậy, không lấy về được, bán không được, tiền thuê kho hàng mỗi năm vẫn là tộc trưởng bỏ ra. Bất kể nàng mượn thế của ai để trở về, những người đó biết nàng ta kiếm được tiền, nhất định sẽ hận chết nàng, nàng ở trong huyện cũng không thể ở lại được.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play