Khóe mắt Phong Hằng nhìn thấy khuê nữ tò mò nhìn bọn họ, ho nhẹ một tiếng, cảm thấy ở trước mặt khuê nữ không thể không rụt rè như vậy, kéo thê tử ôm eo hắn vùi đầu làm nũng ra ngoài, cúi đầu hôn nàng một cái, mới để hạ nhân mang bàn ăn lên.
Tống Sư Trúc nhìn thoáng qua canh nóng đồ ăn trên bàn, đột nhiên nhớ tới một chuyện, lo lắng nói: “Ta đã ngủ qua bữa trưa, nương không nói ta chứ?”
“Không có việc gì.” Phong Hằng gắp cho nàng một đũa thức ăn. Cơm trưa của hắn dùng chung với huynh đệ nương ở Khánh Vân viện, hạ nhân báo Tống Sư Trúc mệt mỏi ngủ một giấc, Triệu thị ngay cả Hoàng thị cũng không gọi tới, chỉ có bốn mẫu tử bọn họ cùng ăn bữa cơm.
Hắn nói: “Nương bảo ngươi nghỉ ngơi cho tốt rồi lại đi chỗ nàng.”
Tống Sư Trúc liền gật đầu.
Thấy thê tử nghe xong lời của hắn, thần sắc hòa hoãn xuống, hắn lắc đầu cười cười, vừa rồi ở trong Khánh Vân viện, hắn cũng phát giác được Tống Sư Trúc đối với nương mình thật cẩn thận, kỳ thật cũng không cần thiết, nương hắn xưa nay sẽ không làm khó người khác ở những chuyện nhỏ nhặt này.
Nhưng Phong Hằng không nói ra câu này, xưa nay giữa nhi tức và thái thái luôn luôn vi diệu, thê tử và nương ruột kính hai bên là tốt nhất.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play