Dạy phải bắt đầu từ bé. Phu quân quan trọng, hài tử cũng rất quan trọng.
Bên ngoài, Loa Sư ngủ gật một hồi, giương mắt nhìn thấy bộ dáng Tống Sư Trúc nghiêm túc viết dưới ánh nến, không khỏi cười cười.
Trước khi thi Hội bắt đầu, mắt trần cũng có thể thấy được sự căng thẳng của Tống Sư Trúc, giống như lo âu của hai phu phụ đều mọc trên người nàng vậy, mỗi ngày Tống Sư Trúc đều dạo quanh sân vài vòng.
Mấy ngày nay, Loa Sư nhìn hai người này cũng có mấy phần vui mừng. Mỗi khi đến bữa tối trong nhà đều phải diễn một tiết mục an ủi, Phong Hằng an ủi thê tử hết lần này đến lần khác, mỗi lần Tống Sư Trúc đều chém đinh chặt sắt cam đoan mình không có việc gì. Nhưng hôm sau vẫn đi lại trong sân.
Loa Sư mặc dù không có kinh nghiệm, nhưng nàng nhìn Phong Hằng mỗi lần an ủi xong trên mặt thê tử thỏa mãn cùng cao hứng, luôn cảm thấy đây chính là đáp ứng câu nói kia, một cái nguyện đánh một cái nguyện bị đánh.
Nàng nghĩ nghĩ, cũng không có đi vào khuyên Tống Sư Trúc nghỉ ngơi, hiếm khi tiểu thư nhà nàng có thể tĩnh tâm luyện chữ, vẫn là đừng nên quấy rầy.
Sau khi viết đầy mấy tờ giấy Tuyên Thành, trời đã sáng, Tống Sư Trúc lại còn rất có tinh thần, nàng nhìn canh giờ nghĩ hiện tại Phong Hằng hẳn là đã vào sân thi, liền buông bút lông đi thắp ba nén hương.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT