Câu cuối cùng, ngữ điệu Lý thị có chút kiêu ngạo. Tống Sư Trúc trong lòng hữu ý. Bị Lý thị nói như vậy, càng làm nổi bật những nỗi lo lắng kia của nàng như là một sự lo lắng suông. Tống Sư Trúc đột nhiên cảm thấy có phải mình đã lo lắng quá xa hay không. Cái gì quan lớn đè chết người, chính trị như chiến trường, ở chỗ Lý thị lại là một vẻ bình thản tự mãn.
Nhưng vừa rồi Trương phu nhân là thái thái của Tri huyện, lại cúi đầu trước Lý thị. Trương gia khúm núm như vậy, không chừng sẽ âm thầm chuẩn bị kế sách lớn. Tống Sư Trúc khéo léo bày tỏ sự lo lắng của mình, Lý thị hừ một tiếng: “Chỉ là một tri huyện xuất thân nông hộ, cư để hắn ngáng chân đi, nhà chúng ta cũng không phải không có người chống lưng.”
Tống gia họ từng có bao nhiêu cử sĩ, tiền triều còn có một vị tổ tiên từng làm học sĩ nội các. Mặc dù Tống thị ở triều đại này vẫn chưa có quyền thần địa vị cao, nhưng toàn bộ Tống gia vẫn đang luôn nỗ lực trong chuyện này. Lý thị hoàn toàn không lo lắng Trương tri huyện sẽ phản bội, giống như nàng vừa nói, tộc nhân có triển vọng, Tống thị sẽ có sức mạnh, địa vị Tống huyện thừa có thể an toàn.
Tống Sư Trúc cũng nghĩ đến hàng năm trong tộc tế tổ thiên nam địa bắc đông đảo thúc bá họ hàng chạy về. Nàng sờ lên ngực của mình, rất muốn nói với mẹ, dù Tống gia có nhiều trợ lực như vậy, cũng chỉ có thể phát huy tác dụng nhỏ. Nàng không trách mình tiêu cực như vậy.
Ông trời lúc này đã ban cho một khoản vốn lớn. Đời này làm con gái của một quan gia bát phẩm, Tống Sư Trúc không chỉ có kỹ thuật của người xuyên việt, từ nhỏ đến lớn cũng là vận khí không tồi, đi ra ngoài nhặt bạc thì không nói, mỗi lần cùng các chị em trong tộc đánh cược, nàng nhắm mắt cũng thắng.
Nhưng nàng và Trương gia như thể trời sinh xung khắc, mỗi lần trở về Trương gia đều phải chịu chút tổn thương nhỏ. Hôm nay không cẩn thận làm ngón tay bị thương, lần trước bị trẹo chân, lần trước khi Trương tri huyện vừa tới nhậm chức, nàng vừa ra khỏi cửa Trương gia đã nôn mửa không ngừng, trong lòng luôn có một dự cảm không lành.
Từ lúc sinh ra, Tống Sư Trúc chưa bao giờ có cảm giác mạnh mẽ như vậy. Ông trời liên tiếp nhắc nhở nàng ba lần. Biểu muội bên cạnh có cảm giác tồn tại cực thấp, Tống Sư Trúc vừa mở miệng, liền nói nhiều không ngừng. Lý thị nghe con gái lải nhải, cảm thấy có chút buồn cười.
Sáng sớm con gái trong xe ngựa nói năng hùng hồn cảm thấy hôm nay mình gặp tai họa đổ máu. Bây giờ cuối cùng ứng nghiệm, càng là hoạt bát không chịu được. Lý thị đối với loại chuyện này từ trước đến nay là nửa tin nửa ngờ, thời điểm không tin nhiều hơn lúc tin, nàng trầm tư một chút, lại nhìn ngón tay bị thương của con gái làm chứng cứ, vừa định nói ngày mai đi dâng hương bái lạy, nha hoàn bên cạnh đột nhiên cất giọng giòn tan: “Phu nhân, tiểu thư, đây không phải là cô gia tương lai của nhà chúng ta sao?”
(Cô gia: cách hạ nhân gọi chồng của tiểu thư nhà mình.)
Tống Sư Trúc: “..."
Chẳng lẽ nàng thật sự quanh năm bất lợi, vận khí không tốt? Tống Sư Trúc nhanh chóng xoay người, nhìn theo ngón tay của nha hoàn. Tuyết đọng ven đường cao ba tấc, Phong Hằng mặc bộ áo choàng màu đen, bên ngoài trắng như hạc giấy, đang đứng trước mặt nàng.
Tống Sư Trúc nhìn đi nhìn lại, tên đó nàng đã gặp hai lần, đúng là vị hôn phu của nàng đính hôn xong rồi ra ngoài du học. Hơn nửa năm nay Tống Sư Trúc chỉ nghe tin mà không thấy người, bây giờ lại thấy một người sống sờ sờ cùng một tiểu cô nương ở trong một gian tiệm vàng.
Tống Sư Trúc lập tức cảm thấy trên đầu xanh mơn mởn! Lý thị nhẹ nhàng cười, nói: “Hôm nay trước khi con ra cửa có cảm giác sẽ có một màn này hay không?”
Tống Sư Trúc nửa ngày không có phản ứng, vẫn là Tống Nghiễn cố lấy dũng khí nhỏ giọng phá vỡ yên tĩnh: “Chắc là hiểu lầm?”
Tống Sư Trúc cảm nhận một chút trực giác hoàn toàn không có một tia động tĩnh, phụ họa nói: “Con cũng cảm thấy thế.” Nàng quay người nói với nha hoàn: “Nếu đã gặp, sao có thể không chào hỏi, đi xuống nói cho Phong Hằng, Tống phu nhân muốn gặp hắn, mời hắn tới nói chuyện.”
Lý thị thấy Tống Sư Trúc một bộ dáng hoàn toàn không sợ, cười mà không phải cười, tức giận nói: “Con thật đúng là đối với Phong tiểu tử rất tự tin.”
Tống Sư Trúc: “Mẹ là trưởng bối, Phong Hằng du học trở về, lẽ ra nên chủ động tới chào hỏi. Lần này trên đường gặp phải, càng nên tới hành lễ.”
Người là chính nàng nhìn trúng, Tống Sư Trúc trong lòng đối với nhân phẩm của hắn vẫn khá tự tin. Những tình huống khó xử nhất định là do hiểu lầm tạo ra, chứ việc này là không thể xảy ra.

Tống Sư Trúc nhớ lại Tống tiểu đệ lúc trước đã bảo đảm cho vị tỷ phu tương lai này, trong lòng tự dưng có thêm chút tự tin. Hơn nữa, trước khi nàng gặp xui, ông trời cũng sẽ nhắc nhở. Không có dự cảm chính là điều tốt.
(Tỷ phu: cách gọi của em vợ đối với anh rể ở thời cổ đại)
Lý thị cười nhìn Tống Sư Trúc, trong lòng biết rõ những chuyện con cái làm sau lưng nàng. Nếu không phải trước đó nàng đã khảo sát tài năng của Phong Hằng, việc hôn nhân này của Tống Sư Trúc, ngay từ đầu nàng đã không đồng ý.
Nàng quan sát kỹ hai người trong tiệm, đột nhiên cảm thấy hứng thú, nói với nha hoàn đang chờ chỉ thị: “Làm theo lời tiểu thư.”
Nha hoàn nghe lệnh Lý thị, lập tức đi thực hiện. Trong thời gian chờ đợi, Tống Sư Bách đứng ngồi không yên, yên đối diện Tống Sư Trúc còn luống cuống hơn cả một người bị cắm sừng, khiến cho Tống Sư Trúc vốn cảm thấy chuyện không có gì lớn, cũng bắt đầu có chút lúng túng.
Không lâu sau, nha hoàn liền dẫn theo một đoàn người tới. Từ xa đến gần, Phong Hằng dẫn đầu, theo sau là tiểu cô nương đứng thứ hai, tiếp theo là tùy tùng của hai người. Qua cửa sổ xe, Tống Sư Trúc nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú của Phong Hằng, lại nhìn gương mặt của tiểu cô nương sau lưng cùng hắn giống như được đúc từ một khuôn mẫu, không khỏi nhếch môi cười một tiếng.
Hôn nhân của nữ tử cổ đại rất chú trọng đến lời của cha mẹ, cùng người mai mối. Hôn sự của Tống Sư Trúc xem như nàng tự mình làm chủ. Phong Hằng là người mà nàng chọn dưới sự đề cử mạnh mẽ của em trai mình, là vị hôn phu mà nàng tự mình đưa ra quyết định.
Lý thị vẫn không hài lòng. Hiện tại sự thật chứng minh ánh mắt và vận khí của Tống Sư Trúc đều đáng tin cậy, Tống Sư Trúc trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Tống Nghiễn trong lòng cũng nhẹ nhõm, nàng thật sự không muốn để cho biểu tỷ vừa thấy nàng liền nhớ tới tình cảnh xấu hổ của vị hôn phu nàng.
(Biểu tỷ: chị họ. Cách gọi thời cổ đại)
Tống Nghiễn nhìn biểu tỷ đang nở nụ cười trên mặt, trong lòng lóe lên vẻ cực kỳ ngưỡng mộ, lại thở ra một hơi ảm đạm.
Biểu tỷ phu chỉ là một tú tài mà thôi, Tống Sư Trúc còn có thể vui vẻ như vậy, nghĩ đến mấy năm qua dì nàng nói về việc cưới xin môn đăng hộ đối bên tai nàng, Tống Nghiễn không khỏi cảm thấy bối rối.
(Biểu tỷ phu: chồng của chị họ. Cách em họ gọi chồng chị họ thời cổ đại.)
Vì vội vã rời khỏi tiệm, nón tuyết của Phong Hằng bị gã sai vặt phía sau cầm trong tay, vừa vặn lộ ra một khuôn mặt thanh tú góc cạnh rõ ràng, mặt như ngọc, khí chất nội liễm, lúc không cười mang theo vài phần thanh nhã và lãnh đạm như xa cách ngàn dặm.
Da trắng, thân gầy.
Sau khi giảm cân, cằm và mặt của Phong Hằng đã thay đổi lớn như vậy. Quả nhiên mập mạp đều có tiềm năng soái ca!
Tống Sư Trúc mừng rỡ qua đi, theo bản năng nhìn về phía Lý thị. Nàng cũng biết, ý kiến của Lý thị về Phong Hằng phần lớn bắt nguồn từ vẻ ngoài không quá xuất sắc của hắn.
Lý thị có một tâm lý tự tin quá mức. Luôn cảm thấy con gái mình ưu tú nên chỉ có nam tử xuất sắc nhất thế gian mới xứng đáng. Mỗi lần Tống Sư Trúc cảm nhận được tâm tình kiêu ngạo của mẹ, luôn cảm thấy áp lực nặng nề.
Mẹ thật sự quá coi trọng nàng. Tống gia nếu bốn mươi tuổi mà không có con mới có thể nạp thiếp, mới khiến trong nhà yên tĩnh. Nàng tìm đâu ra một phu quân giữ vững lập trường như ngọc đây? Giá trị dung nhan của Phong Hằng có chút thiếu sót, ngược lại càng đáng tin cậy hơn.
Bây giờ Phong Hằng đã thay đổi diện mạo, Tống Sư Trúc trái lại có chút buồn bã.
So với con gái được lợi ích còn buồn bã, trong lòng Lý thị chính là niềm vui.
Kể từ khi con gái lên mười tuổi, Lý thị đã đi khắp nơi tìm kiếm những tài năng trong huyện. Những năm qua không thiếu người thích hợp, trong tộc có rất nhiều người giúp đỡ mai mối, thậm chí ngay cả tỉnh thành cũng có không ít lão thái thái nhà quan muốn lấy lòng.
Nhưng Lý thị không muốn con gái gả quá xa, mấy năm nay nàng vẫn luôn tìm kiếm đối tượng trong huyện. Lý thị nhận ra Phong Hằng thời gian còn sớm hơn hai tỷ đệ Tống Sư Bách và Tống Sư Trúc một chút. Phong Hằng lúc thiếu niên đi theo mẹ ra ngoài dự tiệc, thiếu niên mười mấy tuổi tựa như lan ngọc thụ, mày kiếm mắt sáng, xuất sắc vô cùng. Lý thị thấy hắn là nhớ thương. Không biết có phải do thức ăn trong nhà quá tốt hay không, thân hình Phong Hằng bỗng chốc phát triển béo lên.
Ngày hôm ấy Tống phủ khoản đãi học sinh trúng bảng, Lý thị thấy Phong Hằng, trong lòng có chút thất vọng. Phụ thân đột tử, hắn cả đời ở lại Hàn Lâm viện, không có thành tích gì. Sau khi phụ thân hắn qua đời, triều đình theo lệ ban cho nghi thức hạ táng, người nhà có một mỹ danh "Hàn Lâm hậu", nhưng chỉ có vậy thôi. Lúc trước Lý thị nhìn trúng Phong Hằng, chủ yếu là xem trọng tài năng của hắn.
Phong Hằng là người đứng đầu bảng, văn chương khí chất mười phần, tài học và công danh của hắn thì đủ rồi, nhưng lại có thân hình béo như bánh hấp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play