Năm đó đích mẫu tận tâm tận lực nâng đỡ gia nghiệp Phùng gia, bởi vì không có nhi tử, lúc ấy nàng có ý nghĩ kén hiền tế, nên không cố ý tách việc kinh doanh của hồi môn và sản nghiệp nhà phu quân ra, cho nên hắn mới tìm được cơ hội tốt chiếm đoạt.
Lúc ấy Phùng thị đang ở tuổi tiểu cữ, lại có Phùng tộc trưởng hỗ trợ, hắn làm việc không hề cố kỵ, chỉ để lại cho Phùng thị một ít cơm thừa canh cặn.
Không ngờ nhiều năm sau, Phùng thị lại cầm đồ cưới của nương nàng tới cửa đòi, hơn nữa không muốn đổi thành bạc, mà muốn những sản nghiệp kia.
Phùng Viễn Đạo hiện tại làm sao có thể lấy đồ vật trên ra được. Lúc hắn rời Quỳnh Châu phủ, sản nghiệp cố định trên tay gần như đều bán sạch, nhưng hắn không lấy ra được, Phùng thị ngày nào cũng sai người chặn cửa hắn, không biết học được cách hạ lưu từ đâu, thế mà lại để người ta hắt phân vào nhà bọn họ, hơn nữa còn tuyên bố muốn tố cáo hắn chiếm đồ cưới của đích mẫu.
Phùng Viễn Đạo thật sự là khổ không thể tả, hắn muốn tìm Tống Văn Sóc nói, Tống Văn Sóc lần này lại là vô cùng kiên cường, nói thẳng bảo hắn đem chứng cứ năm đó lấy ra tố cáo, hắn liều mạng không cần mũ quan, cũng sẽ không chịu sự uy hiếp của Phùng Viễn Đạo.
Hắn nói như vậy, ngược lại Phùng Viễn Đạo sợ hắn ba phần. Hắn trái lo phải nghĩ, chỉ cảm thấy làm như thế nào đều là không đúng, thật sự là đẩy vào tuyệt lộ.
Phùng Viễn Đạo đi vòng quanh trong phòng, ánh mắt nhìn về phía nhi tử mình, đột nhiên linh quang lóe lên.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT