Quyển sách kia là Phong Hằng viết ra từng nét một, hắn thuộc nằm lòng, cuối cùng cũng không mất mặt trước mặt Hoàng Thượng.
Tống Sư Trúc nghe xong, trong lòng đột nhiên có loại cảm giác mới lạ như đọc thoại bản, Hoàng Đế cải trang đi tuần, kết bạn đi thi cùng học sinh, loại cốt truyện này thế mà thật sự xảy ra. Thời gian nửa chén trà nhỏ, Tống Sư Trúc não mở ra hết cái này đến cái khác, bởi vì não bổ không ra bộ dáng Hoàng Đế, nàng lại tò mò nói: “Hoàng Thượng trông như thế nào?”
Phong Hằng nhìn Tống Sư Trúc một cái, thầm nghĩ, cũng chỉ có nàng còn có tâm tư hỏi tướng mạo của Hoàng Thượng. Tống Sư Trúc thấy hắn vẫn không nói lời nào, liền thúc giục một hồi.
“Long tư phượng chương, diện mạo bất phàm.” Phong Hằng lên tiếng nói, chỉ là thân thể có chút không được tốt, hai người mới nói nửa khắc đồng hồ sau, có lẽ là dụng thần quá mức, sắc mặt Hoàng Thượng cũng có chút trắng bệch, trên trán toát ra từng giọt mồ hôi.
Tống Sư Trúc cảm thấy Phong Hằng nói cũng quá không rõ ràng, nhưng nàng cũng có thể hiểu được tâm tình của Phong Hằng, người đọc sách từ trước đến nay luôn kính trọng đế vương, đối với Hoàng Thượng quả thật không thể đánh giá thế nào, nhớ tới biểu ca nhà mình, nàng lại nói: “Biểu ca biết đó là Hoàng Thượng không?”
Trên mặt Phong Hằng đột nhiên mang theo một loại thần sắc đùa dai: “Lúc hắn thi Đình sẽ biết.”
Tống Sư Trúc lại có chút lo lắng nói: “Nếu thật đến lúc đó mới để biểu ca biết, có thể ảnh hưởng hắn phát huy hay không?” Nàng thật đúng là sợ biểu ca đến lúc đó bị dọa đến không viết ra được văn chương.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play